Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 525: Bỏ trốn
Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:14:11
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên lãnh thổ ma giới, bên một con suối nhỏ, một lão giả mặc đạo bào cũ kỹ, chân đi giày cỏ, đang nhắm mắt thả câu.
Đột nhiên, lão mở mắt. Mắt phải đã mù, tai trái cũng bị cắt cụt.
Giây phút đó, lão thu cần câu lại, chậm rãi đứng lên, thần sắc như có chút vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn:
“Thành rồi, hoa mà ta trồng cuối cùng cũng đã chín muồi, ha ha ha…”
Đột nhiên, động tác của Tả Hoằng Thận khựng lại, ánh mắt nhìn về phía xa bên kia bờ suối.
“Các ngươi thật là... Hết Ứng Ly Hoài không lo việc yêu vực của hắn, cứ sai người dò xét động tĩnh của ta mãi, giờ đến ngươi, theo sau nha đầu kia một đoạn rồi, cũng bắt đầu biết thu liễm khí tức, tưởng rằng lão đạo ta không nhận ra sao?”
Lời vừa dứt, bên kia bờ hiện ra một làn hắc vụ, chậm rãi ngưng tụ thành hình người.
Y phục đen tuyền, tóc trắng như tuyết, chính là Linh Yểm.
Tả Hoằng Thận cười khẽ:
“Hiếm khi ngươi chịu chủ động tìm ta, vậy mà lại không vì chuyện của chính mình.”
“Đổi mục tiêu khác đi.” Linh Yểm mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu ta nói, ta nhất định muốn đóa ‘ hoa tai ương’ này thì sao?” – Tả Hoằng Thận vẫn cười, nhưng ngữ khí lại đầy kiên quyết.
Thấy người đối diện không lên tiếng, ánh mắt Tả Hoằng Thận đảo qua một vòng, lại tiếp lời:
“Đôi hoa sinh đôi kia, là ta từ trong Thần Ma Cảnh mang ra, ngươi cũng biết rõ, chỉ có ta là thích hợp nhất. Mà nha đầu kia, chẳng phải cũng tự miệng nói sẽ không phản bội tu chân giới đó sao?”
“Nàng rốt cuộc là người thuộc về thế giới cũ, còn ta và ngươi, là người của tân thế giới. Giữ nàng lại, về sau sẽ chỉ thêm một kẻ thù cho chúng ta.”
“Ta biết ngươi không nỡ xuống tay, vậy cứ để ta làm thay. Dù sao, đây vốn là việc ta phải làm.”
Tả Hoằng Thận dừng một chút, rồi lại cười:
“Ta sẽ g.i.ế.c nàng ở nơi ngươi không thấy được, xem như giữ gìn chút tình đồng minh mong manh giữa ta và ngươi.”
“À, đúng rồi… ta có thể để lại cho nàng một tia hồn phách, kịp chuyển thế trước khi thế giới cũ diệt vong. Đến lúc đó, ngươi có thể tìm lại nàng, đưa sang tân thế giới, thậm chí giữ bên mình… Hoa do ta dưỡng, lão đạo ta cũng không đành bạc đãi người trồng hoa.”
Linh Yểm vẫn nhìn hắn chằm chằm:
“ Hoa tai ương là do nàng nuôi dưỡng. Ngươi không cướp được đâu.”
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Tả Hoằng Thận dần lạnh xuống.
“Ngươi vừa nói gì?” – con mắt độc nhất của hắn chăm chăm nhìn Linh Yểm – “Dám nhắc lại lần nữa xem?”
“Từ bỏ song sinh liên hoa, ngươi vẫn có thể chọn Phù Thần Thiên Cơ.”
“Sao hả?” – Tả Hoằng Thận nhướng mày – “Muốn đối đầu với ta à? Ta bây giờ cũng có thể móc lấy ‘Vong Trần Cốt’ trong người ngươi đấy, ngươi không thắng nổi ta đâu.”
Linh Yểm hiểu rõ bản thân. Hắn không phải đối thủ của Tả Hoằng Thận. Từ trước cả khi gặp được Sở Lạc, hắn đã luôn nghĩ rằng trong tu chân giới, không ai có thể thắng được Tả Hoằng Thận.
Nghĩ đến đây, hắn bật cười nhẹ, chậm rãi giơ hai tay lên:
“Muốn thì cứ lấy. Nhưng ta vẫn nói lại một lần nữa: hoa tai ương sớm đã không còn thuộc về ngươi rồi.”
Tả Hoằng Thận nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng bật cười, từng chữ một vang lên lạnh lẽo:
“Ta chỉ cần hoa tai ương.”
–
Đêm ấy, trong một sơn động tối om, ánh sáng mờ của dạ minh châu lặng lẽ chiếu rọi. Sở Lạc ngồi xếp bằng giữa động, tay cầm một đạo lam phù, ánh mắt nhìn chăm chăm.
“Ngươi nhớ ra chưa?”
【Đáng giận… rõ ràng rất quen thuộc, nhưng cứ không thể nhớ ra được…】
Lông mày Sở Lạc nhíu chặt, nàng bực bội vò lấy tóc mình.
【Không nhớ nổi, một chút cũng không! Khoan đã, ngươi đang làm gì đấy?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-525-bo-tron.html.]
“Tâm không tĩnh được,” – Sở Lạc nghiến răng nói – “Ma khí trong cơ thể lại đang khuấy động ta.”
Vì quá phiền lòng, nàng lấy chuỗi phật châu Xích Dương san hô ra quấn lên cổ tay.
Nhưng phật châu không phát sáng, mà nỗi bức bối trong lòng nàng cũng chẳng giảm đi chút nào.
【Không phải do ma khí gây nhiễu… vậy thì tại sao ngươi lại bực bội?】
Sở Lạc cũng vò đầu suy nghĩ.
Một lát sau, giọng của Hoa Hoa lại vang lên:
【Nhiều loài vật khi sắp c.h.ế.t sẽ có một loại linh cảm...】
Sở Lạc vừa nhíu mày định đáp lại, thì ánh nhìn đã bị cảnh tượng bên ngoài sơn động hút lấy.
“Lại mưa đen rồi sao?”
Vừa dứt lời, nàng lập tức phát hiện – thứ đang rơi bên ngoài sơn động kia, dường như không phải là mưa…
Sở Lạc đứng bật dậy bước nhanh về phía cửa động.
Trong màn đêm mơ hồ, mãi đến khi tới gần nàng mới phát hiện bên ngoài sơn động lác đác bay xuống những chiếc lông vũ màu đen, chỉ tập trung duy nhất tại khu vực trước mắt nàng, như thể chúng được cố ý bày ra chỉ để nàng nhìn thấy.
Sở Lạc đưa tay đón lấy một chiếc, chăm chú quan sát.
Lông chim quạ màu đen, giống hệt như những gì từng thấy tại Tinh Vân Thành của Đông Vực.
Là yêu tộc nào đó đã làm ra thứ này? Mục đích là gì?
Khi Sở Lạc còn đang nghi hoặc, khoảnh khắc tiếp theo, những chiếc lông quạ rơi xuống đất lại ghép thành một chữ to rõ ràng đập vào mắt nàng.
Chạy!
Trái tim Sở Lạc khựng lại, một cảm giác nghẹt thở không thể diễn tả đột nhiên dâng lên, nàng vội vận chuyển linh lực toàn thân, phóng người bay ra khỏi sơn động, lao thẳng về hướng Đông Vực.
Có điều gì đó không ổn…
Rõ ràng đêm nay có trăng, cớ sao bầu trời lại đen kịt thế này?!
"Ta… hình như hoa mắt rồi, không nhìn rõ phía trước nữa, Hoa Hoa… Hoa Hoa?"
[ Ở đây ở đây, phía trước không có chướng ngại vật, có thể tiếp tục bay tới. Chúng ta đã sắp ra khỏi Tây Vực rồi, cứ giữ tốc độ này, chẳng mấy chốc sẽ về đến Đông Vực. Khoan đã!]
Không rõ vì khẩn trương hay vì lý do khác, giọng của Hoa Hoa trở nên dồn dập hẳn.
Ngay khi nó kêu lên câu cuối cùng, cảnh vật mơ hồ trước mắt Sở Lạc cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
[Tại sao phía sau chúng ta lại xuất hiện một đám lông vũ?!]
Sở Lạc vội ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung phía xa có một mảng lông vũ đen lơ lửng, ánh sáng đỏ m.á.u lập lòe trên đó như đang cố hết sức hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Không ổn!" Lòng Sở Lạc lạnh đi, nổi da gà khắp người, "Có người đang làm loạn ngũ giác của ta…"
Nàng lập tức đổi hướng, bay nhanh về phía ánh sáng mà đám lông vũ kia chỉ dẫn.
Nhưng mới bay được nửa đường, ánh sáng đỏ kia đột ngột tắt lịm, rồi không hề sáng trở lại.
[ Biến mất… rồi sao?]
Ngay cả Hoa Hoa cũng bắt đầu hoang mang.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Mặc kệ, phải ghi nhớ hướng này, đây mới là hướng về Đông Vực, không thể sai lệch…"
Sở Lạc tiếp tục dốc toàn lực phi hành, nhưng bất chợt, ở phía bên trái nàng lại một lần nữa lóe lên ánh sáng đỏ từ đám lông vũ đen.
[ Lại xuất hiện rồi! Sao vị trí lại đổi nữa?]
Sở Lạc mím chặt môi, mồ hôi lạnh đã rịn ra trên trán, sau một thoáng suy nghĩ, nàng lại lập tức chuyển hướng, đuổi theo ánh sáng kia.
Thế nhưng khi nàng còn chưa kịp đuổi đến gần, ánh sáng kia lại vụt tắt, đến khi hiện ra lần nữa, lại xuất hiện… ngay sau lưng nàng.