Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 521: Mảnh Vỡ Ký Ức
Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:50:43
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ha, suýt nữa thì quên mất, ngươi còn có một pháp thể."
Thanh âm mơ hồ vang lên, như xuyên thẳng vào thức hải của Sở Lạc, khiến nàng không cách nào xác định được phương hướng truyền đến.
Ngay sau đó, mười mấy thanh trường kiếm từ bốn phương tám hướng đ.â.m thẳng đến, rõ ràng là Sở Yên Nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ.
Sở Lạc đành duy trì trạng thái nghiệp hỏa chân thân, đồng thời tìm cách phá trận.
"Tốt lắm..."
Lại là giọng nói của Sở Yên Nhiên vang lên.
"Vậy ngươi nếm thử mùi vị của Vong Ưu Hắc Thủy đi."
Lời vừa dứt, thế giới của Sở Lạc lập tức chìm vào một màu đen đặc.
Một thứ gì đó trong nháy mắt bò kín toàn thân, từng cơn đau nhức như bị ăn mòn xộc thẳng vào thần kinh, dẫu nàng vẫn cố gắng giữ vững nghiệp hỏa chân thân, cũng chỉ có thể bảo toàn được hình thể, chứ không thể ngăn nổi cơn đau thấu xương đang từng đợt xé rách ý thức.
Không sai, chính là Vong Ưu Hắc Thủy.
Bên ngoài huyễn trận, ánh mắt Sở Yên Nhiên rơi lên thân ảnh đang bị Vong Ưu Hắc Thủy bao phủ nơi trung tâm, đôi mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại như thể sắp bị hòa tan bất cứ lúc nào. Khóe môi nàng ta nhẹ nhếch lên:
"Trong thân thể ngươi không có Thủy linh căn, chỉ dựa vào một thân nghiệp hỏa, ta thật muốn xem ngươi cầm cự được bao lâu. Ngạo mạn quá tất gặp bại. Ngươi còn tưởng ta là Sở Yên Nhiên của ngày xưa sao?"
Nàng chỉnh lại y phục rối loạn vì chiến đấu, rồi đưa mắt nhìn sang chiến trường nơi con giao long đang đối đầu cùng đám cao thủ Ám Vệ, con ngươi khẽ chuyển.
"Con giao long ngươi để lại... có lẽ cũng có chút giá trị."
Nhưng nàng lại không có ý định ra tay trợ giúp đám người Ám Vệ. Bởi nếu không muốn để con giao long kia rơi vào tay Hồng Y giáo chủ, thì toàn bộ đám người của Vũ Điệp giáo đều phải chết.
Sở Lạc từng nhớ lời Nguyên Yếm nói qua:
Vong Ưu Hắc Thủy có thể ăn mòn vạn vật trên thế gian, nhưng nếu có thể vượt qua, sẽ thấy được ký ức của những vị tướng trẻ tuổi đã từng c.h.ế.t trong trận.
Vì vậy, Sở Lạc không động, cũng không cưỡng ép thoát khỏi Hắc Thủy.
Nhưng trong mắt Sở Yên Nhiên, hành động ấy lại là dấu hiệu của bất lực, là minh chứng cho việc Sở Lạc đã cùng đường mạt lộ.
Cơn đau vẫn liên tục dội lên như sóng lớn vỗ bờ, Sở Lạc chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từng khắc từng khắc trôi qua, không rõ đã bao lâu, bóng tối trước mắt rốt cuộc tan biến, ánh sáng yếu ớt từng chút len vào trong mắt.
Sở Lạc chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt tuyệt mỹ quen thuộc, chỉ là đôi mắt người kia không còn màu đỏ, mái tóc dài cũng đã chuyển về màu đen.
Không còn vẻ âm trầm c.h.ế.t chóc, gương mặt của Kim Tịch Ninh trước mắt nàng như bừng sáng, rạng ngời như ánh ban mai.
"Ngốc tử." Kim Tịch Ninh khẽ trách, tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đối phương, "Sáng nay vi sư vừa dặn, thương thế lần trước ra ngoài rèn luyện còn chưa khỏi hẳn, đoạn thời gian này phải tĩnh dưỡng, sao còn lén lút luyện đao?"
Sở Lạc cảm giác bản thân nở một nụ cười ngờ nghệch, mở miệng nói:
"Nếu đao pháp của ta tinh thuần hơn chút nữa, lần trước ra ngoài sẽ không để sư đệ sư muội bị thương. Sư tôn, hôm nay dạy thêm cho ta ba chiêu nhé, ba chiêu thôi... hai chiêu cũng được! Một chiêu thôi có được không? Một chiêu thôi mà!"
Kim Tịch Ninh ban đầu còn muốn từ chối, nhưng bị nàng nài nỉ mãi, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ:
"Thật chẳng biết phải làm sao với ngươi."
Nói rồi giơ tay lên, một thanh trường đao hiện ra trong lòng bàn tay: "Xem kỹ đây."
Sở Lạc chăm chú nhìn không chớp mắt.
Nàng hiểu rất rõ: hiện giờ bản thân đang nhìn thế giới quá khứ, thông qua ánh mắt của vị sư tỷ Chu Sa.
Và vị sư tôn khi xưa kia, lại là một đạo tu xán lạn đến dường nào...
Đao pháp kia dứt khoát lưu loát, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo khí thế tiêu d.a.o và chính khí trầm ổn, hiển lộ phong tư tuấn lãng của người thi triển.
Khi còn ở Hoàng Tuyền cốc, Sở Lạc cũng từng chứng kiến sư tôn múa đao một lần. Khi ấy, bởi vừa gặp lại cố nhân Ứng Ly Hoài — nay là tân n yêu đế Bạch Nhân Sơn Hổ Quân — nên Kim Tịch Ninh mới miễn cưỡng nhớ lại được đôi chút chuyện xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-521-manh-vo-ky-uc.html.]
Nhưng so với đao pháp khi ấy, hiện tại nàng nhìn thấy lại sắc bén hơn nhiều, không còn những sơ suất và lộn xộn như trước.
Chung quy là vì đã mất đi ký ức, lại nhiều năm không chạm qua đao.
"Ngươi học được chưa?"
Sở Lạc còn đang thất thần, thì thanh âm ôn nhu của Kim Tịch Ninh đã từ đỉnh đầu truyền xuống.
Nàng gật đầu thật mạnh, trong giọng nói mang theo mấy phần hân hoan.
"Con múa lại một lần, sư tôn xem con làm đúng không."
"Ngươi ấy à… cẩn thận chút, trên người còn thương tích."
…
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nắng đông rọi qua những đóa mai hai sắc, trải lên tuyết trắng, cũng chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên đang say ngủ trong tuyết.
Thiếu niên gối đầu lên thân một con bạch hổ mập mạp, mà bạch hổ kia cũng đón ánh nắng, lim dim đôi mắt lười biếng.
Một màn yên tĩnh như vậy, bởi dung mạo thiếu niên quá mức kinh diễm liền trở nên như tranh thủy mặc sống động.
Bỗng nhiên, mũi bạch hổ khẽ động đậy, lập tức "gừ" một tiếng đánh thức Kỳ Thanh Vũ.
"Sao vậy, Tiểu Bạch?"
Bạch hổ đứng bật dậy, phóng thẳng về phía Chu Sa vừa bước vào rừng mai.
Bị thân hình to lớn kia nhào tới đè xuống tuyết, tâm trạng Sở Lạc hiển nhiên không hề dễ chịu như đại sư tỷ của mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc cái sinh vật đầu hổ thân tròn trước mặt này sau này sẽ trở thành yêu đế ngông cuồng bá đạo, lòng nàng càng thêm phức tạp.
"Được rồi được rồi, mua bánh đậu cho ngươi rồi đây."
Chu Sa lấy ra một phần bánh đậu, bắt đầu dỗ dành bạch hổ.
"Đại sư tỷ."
Một giọng nói thanh lãnh từ phía trước vọng đến, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên nọ.
Đây hẳn là nhị sư huynh Kỳ Thanh Vũ? Dung mạo xuất chúng như vậy, chắc không có chuyện gì phải lo nghĩ chứ nhỉ… Khoan đã, sao trông quen mắt quá…
"Vừa rồi trong mộng, ta gặp được sư tổ."
Thanh âm thiếu niên vừa dứt, Chu Sa lại lên tiếng:
"Sư tổ lại báo mộng cho đệ sao?"
"Ừ," Kỳ Thanh Vũ gật đầu, "Ngài bảo ta hạ sơn tìm ngài, nói có thứ thú vị muốn cho ta xem."
"Vẫn nên đừng đi thì hơn, sư tổ tám phần lại bị kẻ thù vây đánh, gọi đệ tới thu dọn tàn cục. Trước đây chẳng phải toàn như vậy sao?"
Nghe vậy, Kỳ Thanh Vũ trầm ngâm suy nghĩ.
"Nhưng sư tổ vẫn luôn bảo hộ ta rất tốt."
"Ừm… thôi được rồi, đệ muốn đi thì cứ đi đi. Ta cũng sắp bế quan cùng sư tôn một thời gian, chắc sẽ ít khi qua lại. À, cầm lấy túi linh thạch này, sau này thèm bánh đậu thì tự xuống núi mà mua, đừng làm loạn núi nữa nhé."
Sở Lạc vẫn còn đang chăm chú nhìn mặt Kỳ Thanh Vũ để cố nhận ra người, thế nhưng Chu Sa đại sư tỷ kia lại là kẻ cuồng tu luyện. Vừa dỗ xong Tiểu Bạch, nàng ta liền vội vàng trở về luyện đao.
Trong mắt người ngoài, nàng là thiên tài, tu hành nghiêm túc, tính tình hiền hòa, là vị đại sư tỷ đáng tin cậy. Chỉ trước mặt Kim Tịch Ninh mới bộc lộ dáng vẻ trẻ con của mình.
Hai người họ, càng giống mẹ con hơn là sư đồ.
Sở Lạc nhìn những ký ức rời rạc trước mắt, như từng mảnh vụn ghép lại thành một bức tranh dĩ vãng, đến cuối cùng, bên tai nàng bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp:
"Chu Sa… vì Đông Vực, vì phải cho phàm nhân một lời giải thích… làm khổ ngươi rồi…"