Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 520: Bướm nhiều màu bay trong gió lửa.
Cập nhật lúc: 2025-06-30 12:23:38
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Yên Nhiên đưa tay lau đi vết m.á.u nơi khóe môi, khẽ bật cười, ánh mắt lần nữa hướng về phía Sở Lạc.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi. Lần sau, ngươi sẽ không còn cơ hội bắt được ta nữa."
Lời vừa dứt, nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối một chân, gió lớn đã bắt đầu nổi lên quanh thân thể, cuốn theo cánh hoa đang rải rác trên mặt đất bay đầy trời.
Trong cơn cuồng phong ấy, dần dần hiện ra từng cánh bướm đủ màu rực rỡ. Chúng vây lấy Sở Yên Nhiên vào giữa, tham lam nuốt lấy ma khí đang rỉ ra từ cơ thể nàng, đồng thời bản thân cũng không ngừng cường hóa, khí tức ma đạo bạo tăng gấp bội.
Sở Lạc sẽ không để nàng thuận lợi vận pháp, lập tức tung người lao đến. Nhưng đúng lúc ấy, bản mệnh điệp lại lần nữa hóa thành hình dáng Sở Yên Nhiên, chắn ngang trước mặt, cản đường nàng.
Cánh bướm màu lam nhạt đã dốc hết toàn lực để giành cho Sở Yên Nhiên một thoáng thời gian ngắn ngủi, sau đó mệt mỏi bay về lại bên nàng. Cùng lúc đó, đám bướm ngũ sắc mang theo ma khí cuồng bạo đã lao thẳng về phía Sở Lạc, khí thế chẳng thua gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thân ảnh của Sở Yên Nhiên ẩn hiện giữa đàn bướm, tay cầm ma kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích chí mạng.
Sở Lạc lúc này không thể liều lĩnh đối đầu trực diện. Một tay nàng siết chặt trường thương, tay kia kết ấn, trong khoảnh khắc, vô số lá phong đỏ rực như lửa hiện ra xung quanh, từng phiến lá chạm vào đàn bướm, hoặc thiêu cháy chúng, hoặc bị chúng nuốt trọn.
Trong khung cảnh hoa lệ đến lóa mắt ấy, thân ảnh màu tím đột ngột tăng tốc, kiếm quang lạnh lẽo không ngừng lóe lên, nhưng vẫn không thể phá nổi vòng bảo hộ của thương ảnh do Sở Lạc giăng ra.
Linh khí và ma khí đều tiêu hao cực nhanh, dần dần trên trán hai người đều lấm tấm mồ hôi.
Gió lửa tiêu tan, đàn bướm cũng bị thiêu đốt đến không còn một con.
"Không ngờ ngươi làm ma tu lại có chút thiên phú như vậy." Sở Lạc cười lạnh.
"Không vì muốn g.i.ế.c ngươi, ta cần gì tu luyện đến thế?" Sở Yên Nhiên gằn giọng.
"Nhưng điều khiến ta thật sự không ngờ là, rõ ràng ngươi có quyền lựa chọn, vậy mà cuối cùng lại chọn bước vào ma đạo."
"Quyền lựa chọn ư?" Sở Yên Nhiên cười lạnh, "Giữ thân phận đạo tu để bị các ngươi bắt về Đông Vực? Ngươi sẽ tha ta một mạng sao?"
"Ta nói là từ đầu ngươi đã có quyền lựa chọn, giữa việc hại người và không hại người, ngươi chọn vế trước. Cuối cùng hại đến chính mình. Sở Yên Nhiên, thì ra ngươi là kẻ như vậy. Cả đời này, ta khinh thường ngươi."
Nghe vậy, n.g.ự.c Sở Yên Nhiên dâng lên một cơn phẫn nộ không tên, kiếm chiêu càng thêm tàn độc, mỗi một chiêu đều mang theo sát ý thấu xương.
"Ngươi có tư cách gì mà phán xét ta! Sở Lạc, ngươi vốn nên c.h.ế.t từ sáu năm trước! Hôm đó không nên thả ngươi đi, dù có thân bại danh liệt, ta cũng nên g.i.ế.c ngươi từ khi ấy!"
Sở Lạc nhếch môi cười lạnh: "Nhưng giờ ngươi đã thân bại danh liệt rồi còn gì."
Lời vừa dứt, nàng khẽ lắc trường thương, thương khí tựa cầu vồng xé gió đ.â.m thẳng về phía trước.
Sở Yên Nhiên vội ngưng tụ toàn bộ ma khí hộ thân, nhưng vẫn bị thương khí kia chấn lui liên tiếp, chân kéo dài hai vệt sâu trên mặt đất.
Sau khi thương khí bị ma khí triệt tiêu, Sở Yên Nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc. Gương mặt nàng không chút biểu cảm, ánh mắt băng lãnh như băng tuyết giữa mùa đông.
Một thân áo đỏ diễm lệ, đứng đó giữa đất trời hoang tàn, như một đóa hoa rực rỡ nở rộ nơi địa ngục.
Trên mặt Sở Yên Nhiên đột nhiên hiện lên nụ cười cay đắng, như vừa hiểu ra điều gì.
"Thì ra là vậy... Ha... Thì ra là như thế."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Ngay từ đầu, bọn họ cần chính là một đóa hoa có thể nở rộ trong giông tố. Còn ta, chẳng qua chỉ là một mắt xích trong quá trình trưởng thành của ngươi, là vật tế cho sự thành tựu của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-520-buom-nhieu-mau-bay-trong-gio-lua.html.]
"Người không cần đến là ta, kẻ bị bỏ rơi cũng là ta… là ta..."
Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Sở Lạc không nhịn được bật cười.
"Ngươi đã bắt đầu tự thương hại bản thân, vậy kẻ hy sinh cuối cùng không phải ngươi thì là ai? Sở Yên Nhiên, ta và ngươi chưa từng có ai nhất định phải chết, song sinh cũng có thể cùng sống."
"Nhưng phía sau chúng ta có quá nhiều bàn tay, những bàn tay ấy ép chúng ta căm hận, đối đầu, g.i.ế.c chóc."
"Tất cả đều muốn đẩy chúng ta vào vực thẳm. Ta liều mạng bám lấy ánh sáng, còn ngươi lại tự nguyện rơi vào bóng tối. Một người như ngươi, bảo ta sao có thể để sống sót?"
"Ha..." Sở Yên Nhiên bật cười khe khẽ, trong mắt tràn đầy chua xót, nàng nhìn thẳng vào mắt Sở Lạc: "Vậy thì đến đi. Hôm nay, một trong hai chúng ta... phải chết."
Dứt lời, nàng rạch ngón tay, m.á.u tươi nhỏ xuống trán.
Huyết tuyến đỏ tươi vẽ thành hình một cánh bướm đang bay múa nơi mi tâm, kế đó, cánh bướm lam sắc cũng bay thẳng vào huyết văn ấy.
Sở Lạc lập tức nhận ra, khí tức của con bướm kia hoàn toàn biến mất, như thể nó đã chết.
Không phải. Là sức mạnh của nó đã bị Sở Yên Nhiên thôn phệ.
Một ấn ký bướm lam xuất hiện giữa trán nàng, ma khí toàn thân tức khắc phục hồi, thân pháp lại càng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Sở Lạc thu lại vẻ thản nhiên, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Giây kế tiếp, trước mắt nàng lóe lên, một đạo kiếm khí bổ thẳng vào mặt. Nàng vội lui về sau, song vẫn bị chấn đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Sở Yên Nhiên khí thế không ngừng tăng vọt, kiếm khí liên tục vung ra, đan thành lưới dày đặc chặn hết mọi đường lui.
Để bảo toàn linh lực, Sở Lạc triệu hồi Nham Sinh ra chắn phía trước.
Kiếm khí c.h.é.m vào thân thể Phật Thể trấn ma, tuy không để lại thương tích nhưng y phục trên người hắn thì rách bươm, có thể tưởng tượng được uy lực cỡ nào.
Thân hình Sở Yên Nhiên lóe lên, chớp mắt đã vòng ra sau lưng Sở Lạc.
Không kịp phản ứng rồi, tốc độ của nàng quá nhanh.
Sở Lạc buộc phải thi triển Xích hoả di hình, chớp mắt đổi vị trí ra sau lưng đối phương. Nhưng ngay khi nàng vừa định tấn công, thân ảnh kia lại biến mất.
Sở Lạc lập tức phóng xuất thần thức, không phát hiện ra Sở Yên Nhiên, chỉ thấy tại những khoảng cách đều nhau xung quanh, xuất hiện mấy cánh bướm trong suốt.
Trong khoảnh khắc, nàng liền tỉnh ngộ.
Là ảo trận.
Thân ảnh khi nãy đều do những cánh bướm ấy tạo thành, ngay cả kiếm khí cũng là hư ảnh!
Lúc này thần thức vừa quét lại, mới phát hiện y phục của Nham Sinh vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ hắn chưa hề chịu tổn thương.
Sở Lạc bỗng nhớ tới lúc từng giao thủ với Linh Lung, mưa bướm của Linh Lung cũng là công kích chủ yếu bằng ảo cảnh. Mà Sở Yên Nhiên, từ đầu luôn bắt chước nàng ta, sao có thể không đi theo con đường đó?
Là chính nàng đã quá lơ là trong lúc giao chiến, không nhận ra dụng tâm kín đáo trong từng chiêu thức.
Hiện giờ năm giác quan đã bị nhiễu loạn, đến cả thần thức cũng không bắt được hình ảnh những cánh bướm kia. Nếu lúc này Sở Yên Nhiên ra tay...
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm từ sau lưng đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c nàng. Nhưng lưỡi kiếm không mang theo chút m.á.u nào, ngược lại còn bị nghiệp hỏa cuồn cuộn thiêu thành tro đen.