Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 519: Một chút tiến bộ
Cập nhật lúc: 2025-06-30 12:23:04
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi còn bận tâm chuyện ấy làm gì, ta đâu có nói cần quà báo đáp." Sở Lạc bật cười bất đắc dĩ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi không muốn bị giam mãi trong Thất Trận Tông thì cứ nói với ta một tiếng. Chờ ta trở lại Đông Vực, sẽ nghĩ cách lén đưa ngươi ra ngoài."
Phía bên kia, thanh âm dường như khẽ run lên.
"...Lén?"
Bên phía Bạch Hỏa tông là nơi đầu tiên lộ ra chiến cuộc rõ rệt. Bị ba thế lực liên thủ công kích, bọn họ sao có thể sánh với Vũ Điệp giáo về sức chống đỡ? Cuối cùng toàn tông bị tiêu diệt, từ nay về sau trên mảnh đất này không còn cái tên Bạch Hỏa tông nữa.
Tài nguyên của Bạch Hỏa tông bị ba phái liên minh chia nhau, nhưng sau khi lục tung cả tông môn, họ vẫn không tìm thấy con Đan Xà mà bấy lâu lo sợ.
Lúc này mới hiểu ra, thì ra tất cả đều bị đùa cợt. Trùng hợp tin tức về việc Sở Lạc từng xuất hiện nơi chiến trường Vũ Điệp giáo, liều mạng cứu một tên ma tu cũng đã truyền tới nơi này. Trong tin còn nhắc tới Giao Long khí linh đã nuốt mất Đan Xà.
Không bao lâu nữa, khi ba phái nghỉ ngơi xong, tất sẽ toàn lực truy sát Sở Lạc.
Nhưng khoảng thời gian này cũng đã đủ để Sở Lạc bố trí mọi thứ, bởi vì người của Vô Hận tông đã bị Vũ Điệp giáo ép lui đến địa phận Yên Vân thành.
Sở Lạc đứng trên tòa thành lâu, trường thương đeo sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa nơi đệ tử Vũ Điệp giáo đang cưỡi linh điểu tới, dẫn đầu là kẻ cưỡi trên lưng Thanh Loan—Sở Yên Nhiên.
Khóe môi Sở Lạc khẽ cong lên, rồi xoay người bay thẳng về phía dãy Yên Lung sơn.
Gió lớn gào thét giữa không trung, Sở Yên Nhiên nhìn tòa thành đóng kín, ánh mắt đảo qua những tu sĩ Vô Hận tông đang đứng trên tường thành, dù thân thể đã rã rời vẫn cố chống đỡ kết giới, khẽ cười lạnh, vung tay ra lệnh: "Tiến công!"
Vô số con bướm lao xuống, phủ kín bầu trời như lũ dã thú rình mồi, mang theo sát khí kinh thiên, đồng loạt bổ nhào vào kết giới Yên Vân thành.
Mỗi đợt va chạm đều khiến đất trời rung chuyển, kết giới rung rinh dữ dội rồi ngày càng yếu ớt.
Đến lần công kích thứ mười, kết giới vỡ vụn. Đám bướm đen như sóng trào ập tới, tàn sát tất cả ma tu đang trấn thủ thành. Những người giữ kết giới nơi tường thành là kẻ đầu tiên bị nuốt sạch xương máu.
Lúc ấy, ma tu trong thành chỉ thấy vô số bộ hài cốt rơi xuống từ tường thành như mưa trắng, thê lương mà bi tráng.
"Giết sạch cho ta!" Trong mắt Sở Yên Nhiên lóe lên ngọn lửa cuồng nhiệt, "Một tên cũng không được sống sót!"
Người Vũ Điệp giáo ùn ùn tiến vào Yên Vân thành. Bên cạnh Sở Yên Nhiên có vài cao thủ Ám Vệ theo sát, nàng dùng Vong Ưu Hắc Thủy mở ra một con đường giữa biển người của Vô Hận tông, trực tiếp đánh thẳng về phía thống lĩnh cuối cùng.
Nhưng giữa đường, trận pháp ẩn giấu dưới Yên Vân thành đột ngột phát động, khiến tầm nhìn trước mắt nàng méo mó dị thường.
"Không ổn, có mai phục!"
"Che chở Yên Nhiên tỷ thoái lui!"
Tiếng hô vang dội, song trận pháp khởi động quá nhanh, bọn họ không kịp rút lui thì thân thể đã bị chuyển đi khỏi Yên Vân thành.
"Đây là đâu?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Chúng ta hình như bị trận pháp chuyển tống tới đây... Loại trận pháp nào mà có thể yên lặng chuyển một nhóm người lớn thế này?"
Đám Ám Vệ vội vàng cảnh giới, còn Sở Yên Nhiên thì ngẩn người khi thấy trước mắt là cả một vùng sơn cốc ngập tràn hoa chi tử nở rộ.
Nàng xoay người lại, bắt gặp một thân ảnh áo đỏ đang tiến đến từng bước.
Người kia mang theo trường thương, mỗi bước đi đều như khắc họa ra một câu nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-519-mot-chut-tien-bo.html.]
“ Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.”
Sở Yên Nhiên trái lại bật cười, khẽ nhướng mày: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp," Sở Lạc khẽ nhếch môi, "Nhưng lần này là lần cuối cùng."
"Trùng hợp thay, ta cũng nghĩ thế."
Mấy Ám Vệ bên cạnh Sở Yên Nhiên lập tức xông lên: "Bảo vệ Yên Nhiên tỷ!"
"Là kẻ địch của toàn ma giới… Sở Lạc, g.i.ế.c nàng!"
Vài thân ảnh lao đến mang theo ma khí dày đặc, sắc bén đến rát cả da thịt. Nhưng ngay sau đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời, Giao Long uy mãnh từ bả vai trái của Sở Lạc lao ra, nghênh chiến với đám người kia.
Nó tung hoành tàn sát, mở ra một con đường giữa hai người, ngăn cách hoàn toàn bọn họ với thế giới bên ngoài.
"Hiện tại, không còn ai chen vào nữa." Sở Lạc nhàn nhạt nói.
"Vậy thì đến đây!" Sở Yên Nhiên nhướng mày, trong tay hiện ra một thanh ma kiếm.
Trường thương bốc lên nghiệp hỏa, chạm vào ma kiếm trong tay nàng. Vong Ưu Hắc Thủy hóa thành những sợi nhỏ như xà linh, quấn lấy nghiệp hỏa. Hai thứ va chạm không phân cao thấp, bất phân thắng bại.
Dù đã từng chứng kiến Sở Yên Nhiên giao chiến, giờ trực diện đối đầu vẫn khiến Sở Lạc kinh ngạc.
"Ngươi cũng có chút tiến bộ đấy."
"Bị toàn bộ đạo môn vứt bỏ, người như ta không phải nên tận lực sống sót sao?"
"Nhưng chỉ là một chút thôi."
Sở Lạc khẽ cười, nhân lúc Vong Ưu Hắc Thủy chưa kịp thu về, đã rút thương, thân pháp liền mạch lao lên tấn công lần nữa.
Sở Yên Nhiên vội giơ kiếm ứng chiến. Tuy kiếm pháp của nàng không sắc bén bằng thương pháp tinh chuẩn của Sở Lạc, nhưng đã đạt đến mức không sơ hở, khiến người đối đầu cũng phải dè chừng.
Nàng rất rõ điểm yếu của bản thân, lại biết cách phân tán sự chú ý của đối thủ.
Lúc bị thương pháp của Sở Lạc dồn ép phải lui từng bước, thì sau lưng nàng, một thân ảnh mặc y phục lam chợt lóe, trường kiếm vung ngang nhắm cổ Sở Lạc mà chém.
Ngay khi kiếm khí sắp lướt qua cổ, Sở Lạc xoay người tấn công về phía trước, né khỏi phạm vi sát chiêu, trường thương vẫn không ngừng tung đòn, tốc độ như gió, để lại trăm bóng ảnh trước mắt Sở Yên Nhiên, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Sở Yên Nhiên luống cuống lui lại, miễn cưỡng mới bắt được đường đi của thương, giơ kiếm chặn lại.
Sở Lạc cười khẽ, ánh mắt liếc nhìn sau lưng. Thân ảnh y phục lam vừa rồi đã hóa thành một con bướm màu nước, bay về bên cạnh chủ nhân.
Sở Yên Nhiên rạch nát đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt m.á.u cho bản mệnh điệp, kế đó, con bướm lại hóa thành thiếu nữ áo lam, tiếp tục thay nàng ngăn đỡ thương ảnh. Còn thân thể thật của Sở Yên Nhiên, trong chớp mắt đã biến mất.
Lần nữa xuất hiện, Vong Ưu Hắc Thủy bỗng từ dưới đất trào lên, quấn lấy cổ chân Sở Lạc.
Sở Lạc tức thì phi thân lên cao, vừa xoay người, khôi lỗi Nham Sinh, một kiếm phá vỡ ảo ảnh thiếu nữ, cùng lúc đó, trường thương trong tay Sở Lạc quét ra phía trước, đánh trúng một điểm giữa không trung.
Một tiếng rên vang lên, thân hình Sở Yên Nhiên hiện ra, bị thương khí chấn bay mấy trượng.