Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 512: Trúng Kế
Cập nhật lúc: 2025-06-29 12:59:41
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thì đã sao? Ta sớm đã không còn vướng bận gì, chỉ là hắn mãi chẳng hiểu điều ấy.”
Dứt lời, Linh Yểm lại quay người bước vào trong viện.
Sở Lạc lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trầm mặc hồi lâu, rồi cũng chậm rãi bước vào theo.
Hôm sau, vào giờ Dậu.
Doãn Phách khép lại quyển Thần Mộng Tâm Kinh đã xem hồi lâu, đứng dậy bước ra ngoài.
“Phong chủ.” Đệ tử chấp pháp điện canh giữ bên ngoài lập tức theo sau.
“Vẫn không thể phớt lờ được.” Giọng Doãn Phách trầm thấp, trong tiếng nói phảng phất đôi phần bất đắc dĩ.
“Nhưng e rằng đây là một cái bẫy.” Người phía sau nhắc nhở.
Vừa rồi, người Thần Mộng tông dò la được một tin: đêm nay Sở Lạc sẽ một lần nữa gặp người của Bạch Hỏa tông.
Doãn Phách vốn cẩn trọng, khi nhận được tin đã sai người truy xét gốc rễ, quả nhiên phát hiện trong đó có điều khả nghi—tựa hồ có kẻ cố ý để hắn biết được tin này.
Lẽ ra, loại rủi ro có thể tránh được này, hắn sẽ không đắn đo mà bỏ qua. Nhưng hôm nay, hắn lại trầm tư thật lâu.
“Kẻ đến nơi này, đều là để xem kết cục của Vũ Điệp giáo. Hiện tại Thần Mộng tông không ở trong cục diện, nếu là bẫy, cũng chưa chắc nhằm vào chúng ta. Nếu bởi vì sự cẩn trọng của ta mà bỏ lỡ điều gì...” Doãn Phách ngừng lời, rồi nói tiếp, “Cứ đến xem một phen.”
Trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán—người nhận được tin này không chỉ có Thần Mộng tông. Quả nhiên, sau khi đến được địa điểm được chỉ trong tin tức, hắn liền chứng thực được suy đoán ấy.
Có vẻ như lần này, bọn họ vẫn chỉ là kẻ đứng ngoài xem cuộc mà thôi, vậy thì không cần lo lắng về an nguy.
Chỉ e, Sở Lạc lần này… lại lành ít dữ nhiều rồi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Khi màn đêm buông xuống, Viên Cảnh Minh xuất hiện.
Hắn chỉ dẫn theo hai thuộc hạ thân tín, cẩn thận áp chế toàn bộ ma khí vào nội thể, lặng lẽ băng qua núi đồi.
Ngay lúc ấy, một bóng đỏ thoắt bay qua nơi xa. Viên Cảnh Minh ban đầu không để tâm, nhưng chẳng bao lâu, bóng đỏ ấy lại vụt qua từ phía sau.
“Kẻ nào?!” Hai thuộc hạ lập tức cảnh giác.
Một tiếng cười khẽ của nữ tử vang lên, bóng người ấy chợt hiện ra trước mặt Viên Cảnh Minh.
Trông thấy người tới, sắc mặt Viên Cảnh Minh đại biến: “Ngươi là... Sở Lạc?!”
Dứt lời, hắn vội đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nữ tử này đột ngột xuất hiện trước mặt, hắn liền nghĩ ngay đến việc bị mai phục. Nhất định xung quanh có do thám của thế lực khác, sau lưng nàng tất có người cố ý bày ra màn kịch này để cho kẻ khác nhìn thấy.
Thế nhưng, nếu những kẻ do thám kia cố ý ẩn thân, hắn cũng khó lòng phát hiện. Trán Viên Cảnh Minh đã lấm tấm mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.
“Bắt lấy ả đạo tu tội ác tày trời kia cho ta!” Viên Cảnh Minh đột nhiên quát lớn.
Hai tên ma tu sau lưng liền ra tay, bóng đỏ nọ cũng vội vàng thối lui.
“Viên Cảnh Minh, ngươi muốn phản bội ước định giữa ta và ngươi sao?! Đan Xà đã phục sinh, ta cũng đã giao nó cho ngươi. Dị hỏa ta cần đâu?!”
Chính là giọng của Sở Lạc.
“Đừng ăn nói hàm hồ nơi đây! Đan Xà rõ ràng đã c.h.ế.t rồi!” Viên Cảnh Minh giận dữ, thậm chí thân chinh động thủ.
Nữ tử vung trường thương trong tay nghênh chiến, giọng tràn đầy phẫn nộ: “Ma tu các ngươi quả nhiên không thể tin! Nay Bạch Hỏa tông có được Đan Xà, chẳng mấy chốc sẽ trở thành ma thú có thể sánh với hung thú thượng cổ, toàn bộ ma giới đều sẽ nằm gọn trong tay các ngươi, vậy mà đến một tia dị hỏa cũng không nỡ ban cho ta?!”
“Ngươi vu khống trắng trợn!” Nghe nữ tử trước mắt càng nói càng quá đáng, tâm tình Viên Cảnh Minh càng thêm kích động, hận không thể c.h.é.m đầu nàng ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-512-trung-ke.html.]
Mà cảnh tượng ấy, đã rơi vào mắt các thám tử từ khắp nơi.
“Đi thôi.” Doãn Phách ẩn mình trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi. “Chẳng còn gì đáng xem nữa.”
“Phong chủ, đó là công địch của ma giới Sở Lạc. Chúng ta không ra tay bắt lấy nàng sao?”
“Không phải Sở Lạc.” Doãn Phách nhàn nhạt đáp.
Hắn từng gặp Sở Lạc thật sự, không phải như vậy.
Tuy nữ tử kia giả trang cũng khá giống, nhưng giả rốt cuộc vẫn là giả, không thể thành thật được.
Bên kia, nữ tử áo đỏ rõ ràng là có chuẩn bị. Nàng đã tính toán kỹ thời điểm, khi dẫn dụ các thế lực khác đến vây bắt thì bỏ chạy về phía xa.
Chờ đến khi các thám tử muốn đuổi theo thì đã muộn, bóng dáng nữ tử áo đỏ sớm đã biến mất không dấu vết. Chỉ còn Viên Cảnh Minh và hai thuộc hạ vẫn khăng khăng đuổi theo. Nhưng nữ tử ấy rất giỏi thoát thân, nhẹ nhàng như cánh bướm, sau khi vòng qua một ngọn núi thì biến mất không tung tích.
“Hỏng rồi...” Cuối cùng Viên Cảnh Minh đành dừng lại, sắc mặt trắng bệch, “Lần này thật sự hỏng rồi...”
Cùng lúc ấy, nữ tử áo đỏ đã cắt đuôi đám ma tu, quay đầu lại cười lạnh một tiếng, tâm trạng vô cùng khoái trá.
“Đúng là một lũ ngu xuẩn.”
Vừa dứt lời, nàng vừa quay đầu lại, chợt thấy trước mặt chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một mũi tên, nhắm thẳng vào giữa trán nàng lao đến. Khi nàng kịp phản ứng thì đã không còn đường tránh né. Mũi tên ấy xuyên thẳng qua ấn đường.
Nữ tử chưa kịp nói lời nào đã trợn trừng hai mắt ngã gục xuống đất, m.á.u dưới thân loang rộng thành một vũng lớn, chẳng mấy chốc đã tắt thở hoàn toàn.
Không bao lâu sau, Sở Lạc và Nguyên Yếm, tay cầm trường cung, từ trong bóng tối bước ra.
“Ngươi đoán không sai, Sở Lạc sẽ chọn con đường này.” Nguyên Yếm cười nhạt nói.
“Đây không phải là Sở Lạc.” Sở Lạc đã bước tới gần, lật mặt xác c.h.ế.t lên kiểm tra tỉ mỉ. “Cũng không phải kẻ mà ta nghĩ tới...”
Nàng lau lớp phấn dày trên trán nữ tử ấy, để lộ ra hình xăm hồng điệp.
Không phải Sở Yên Nhiên, mà chỉ là một ma tu bình thường của Vũ Điệp giáo. Không dùng dịch dung thuật, mà là dùng son phấn của phàm nhân để hoá trang thành dáng vẻ kia.
Tâm tư Sở Lạc chuyển động.
Chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
Không... Người đầu tiên giả mạo nàng nhất định là Sở Yên Nhiên. Có lẽ giờ đây ả đã nhận ra điều gì đó nên mới sai người khác thay thế.
“Người ngươi nghi ngờ là ai?” Giọng Nguyên Yếm vang lên.
“Trên đời này, người càng giống Sở Lạc, thì khi hoá trang thành nàng không phải lại càng dễ sao?”
“Giống nhau... ngươi nói là Sở Yên Nhiên của Vũ Điệp giáo,” Nguyên Yếm khẽ cười, ánh mắt rơi lên hình xăm hồng điệp trên trán xác chết, bỗng chốc hiểu ra, “Thì ra đây chính là cách Vũ Điệp giáo đối phó nguy cơ.”
“Nhưng... vì sao ngay từ đầu ngươi đã cho rằng đây là âm mưu, chứ không phải Sở Lạc thật xuất hiện?”
Nghe vậy, Sở Lạc nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi có biết Sở Lạc đang ở đâu không?”
Nguyên Yếm đối diện ánh mắt nàng, lắc đầu.
“Nhưng ta biết.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Nguyên Yếm liền biến đổi, tiến lên một bước: “Nói cho ta biết, nàng đang ở đâu?”
“Giữ khoảng cách,” Sở Lạc nhoẻn miệng cười, lui lại một bước, “Muốn bắt nạt ta thì cứ đi mà mách với Chủ Thượng.”