Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 501: Cũng chẳng phải người

Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:53:29
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của hắn quét một lượt từ trên xuống dưới, hồ tử nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo  hiếu kỳ.

"Ngươi là Phật tu hay là Đạo tu?"

"Biết đâu ta cũng không phải người," Khôi lỗi Nham Sinh khẽ bật cười, thanh trường kiếm trong tay lần nữa chỉ thẳng vào hồ tử, "giống như ngươi vậy."

"Ồ? Ngươi biết thân phận của ta?" Trên gương mặt tái nhợt của cậu bé hiện lên một nụ cười quỷ dị, hắn nhướng mày, trong ánh mắt dường như có thứ cảm xúc khó nói thành lời, thậm chí mang theo chút phấn khích.

Tuy rằng giờ phút này là Sở Lạc đang tùy tiện nói bừa, nhưng nàng lại đột nhiên  tò mò, muốn xem tiếp xem nếu cứ tiếp tục thế này, hồ tử còn có thể bật ra được những lời gì.

Trong rừng, ánh mắt của Nham Sinh nhìn hắn chằm chằm không rời: "Nếu không, ngươi nghĩ ta vì sao phải đến g.i.ế.c ngươi?"

"Ta đã rất nhiều năm rồi chưa gặp lại cố nhân, để ta đoán xem, ai là người phái ngươi đến lấy mạng ta…" Ánh sáng trong mắt hồ tử càng lúc càng hưng phấn, "Là Quỷ Vương điện hạ sao?"

Nham Sinh chỉ khẽ cong môi cười nhẹ, không đáp.

Sở Lạc cũng không biết phải trả lời thế nào.

"Chẳng lẽ là  quỷ tân nương?"

Nham Sinh vẫn trầm mặc, giây tiếp theo, hồ tử đột nhiên ngửa mặt cười lớn.

"Ha ha ha… đúng là như thế, đúng là như thế… bọn chúng vì muốn bắt ta trở về, mà ngay cả chuyện liên thủ với đám nhân tộc đáng thương cũng làm được, thật là mất mặt…"

Hồ Tử cười đến ôm bụng, thoạt nhìn hắn trông rất vui vẻ. Ở chỗ cao phía xa, Sở Lạc nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng nhoẻn miệng cười.

Ngươi cứ cười đi, ta sắp g.i.ế.c ngươi rồi.

Nham Sinh lại lần nữa giơ kiếm lao tới, Hồ Tử linh hoạt đối phó.

Tuy thân xác này chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại cực kỳ phong phú, hầu như có thể đoán trước mỗi chiêu kiếm của Nham Sinh. Chỉ trong chớp mắt, trán Sở Lạc đã lấm tấm mồ hôi.

Khó trách đêm đó Nguyên Yếm phải giả ngủ để giảm bớt tồn tại, rồi thừa lúc Hồ Tử không đề phòng đ.â.m thẳng vào tim hắn. Loại yêu quái này quả nhiên phiền toái, chẳng biết Trương Dực Xuyên nghĩ sao lại bảo mình có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cái Hàn thai đầu tiên của hắn.

Vừa nghĩ tới đó, khóe miệng Sở Lạc giật giật.

Ban đầu Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm định để nàng phối hợp với "Dương Bình" tiêu diệt cái Hàn thai này, ai ngờ tên kia chỉ ngồi trên cây quan sát như một cái linh vật may mắn, không muốn nhúng tay.

Ánh mắt Sở Lạc lại chuyển về phía Hồ Tử, cung trong tay đã đổi thành trường thương.

Cũng may nàng có chuẩn bị từ trước, để Nham Sinh chạm mặt hắn trước, chờ thời cơ rồi đ.â.m một thương xuyên tim hắn từ phía sau.

Nào ngờ trong lúc giao đấu với Nham Sinh, trên mặt Hồ Tử lại đột nhiên hiện ra vẻ hứng thú.

"Thì ra ngươi quả thật không phải người sống, vỏ ngoài không tệ, nhưng bên trong lại không có hồn thể chân chính... Ha, thì ra là một khôi lỗi."

Vừa ứng chiến Nham Sinh, Hồ Tử vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

"Để ta xem, vị đang điều khiển ngươi trốn ở đâu? Cứ lén la lén lút bắt nạt một đứa trẻ như ta, ngươi thật là độc ác đấy..."

Sở Lạc suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Bình thường người khác không thể nhận ra thân phận khôi lỗi của Nham Sinh, nàng cũng ngụy trang rất tốt, nhưng Hồ Tử giống  như cực kỳ nhạy cảm với hồn thể.

Chẳng lẽ đúng như Nguyên Yếm đoán, hắn từ Quỷ giới mà đến?

Đã bị hắn phát hiện, e là khó mà đánh lén rồi.

Sở Lạc cau mày, đúng lúc Hồ Tử đang chuẩn bị nhìn về phía nàng ẩn thân, nàng liền phóng người ra, giương thương nhắm thẳng vào tim của Hàn thai, đồng thời Nham Sinh cũng đẩy mạnh thế công.

Hồ Tử như sớm có dự liệu, trong lúc ứng phó với Nham Sinh, hắn đặc biệt chú ý phía sau. Ngay khoảnh khắc đó, thương của Sở Lạc còn chưa chạm đến đã bị băng kết bất ngờ chắn lại giữa không trung.

Tiểu nam hài nở nụ cười ranh mãnh nhìn nàng.

"Điều khiển khôi lỗi giống như người sống, nếu ta không cố ý dò xét, chắc đã bị ngươi lừa rồi. Mũi tên khi nãy cũng là ngươi b.ắ.n ra?"

Sở Lạc không thèm để ý lời hắn nói, trường thương trong tay chấn động đánh tan băng giá, nghiệp hỏa quấn quanh thân thương tỏa ra nhiệt khí, đẩy lùi khí lạnh. Nàng lướt lên, thương như lôi đình giáng xuống đầu hắn.

Chiêu đánh hung mãnh khiến Hồ Tử khẽ kinh ngạc, hắn vội lách người tránh đi, nhưng cánh tay vẫn bị thương cắt rách, mảnh thịt như băng vỡ rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-501-cung-chang-phai-nguoi.html.]

Máu trào ra rồi nhanh chóng bị đóng băng.

"Ác thật..." ánh mắt Hồ Tử lạnh đi, ngay sau đó ngọn lửa lam lạnh bốc lên từ người hắn, cuốn thẳng về phía Sở Lạc.

Sở Lạc cũng phóng ra ba ngọn nghiệp hỏa đối kháng.

Nhiệt độ trong rừng lúc lạnh như hầm băng, lúc nóng như lò hơi, cây cỏ vốn đã chịu khổ bởi trận chiến vừa rồi, giờ càng không trụ nổi, héo úa cả vùng.

Nghiệp hỏa và lửa màu lam giằng co, trong ánh sáng chói lòa, Hồ Tử dán mắt vào khuôn mặt Sở Lạc.

"Ta bắt đầu thấy ngươi có chút quen mắt rồi."

Sở Lạc mỉm cười khẽ nói: "Lỡ đâu chúng ta từng gặp nhau thật thì sao?"

Hồ Tử híp mắt suy nghĩ, đúng lúc ấy, kiếm của Nham Sinh từ sau đ.â.m tới.

"Đinh——"

Kiếm bị bức tường băng ngăn lại cách hắn một trượng.

"Muốn phân tán sự chú ý của ta à? Ngươi tính toán cũng không tệ." Hồ Tử cười nói với Sở Lạc.

"Bị ngươi nhìn thấu rồi. Vậy đoán thử xem, ta sẽ làm gì tiếp theo?"

"Ngươi chẳng làm gì được đâu, vì... ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa."

Lời vừa dứt, lửa lam dâng cao, hắn vừa thủ sau lưng vừa tiến gần Sở Lạc.

Nhưng đúng lúc đó, Sở Lạc khẽ cong môi, bả vai trái lóe lên kim quang, Hồ Tử mới cảm thấy khác thường thì một con linh giao  toàn thân toát ra ma khí đã lao tới n.g.ự.c hắn.

Bởi vì nó từ chính diện mà đến, mà Hồ Tử chỉ mải tấn công Sở Lạc, hoàn toàn không ngờ từ người nàng lại lao ra một thứ như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Hắn vừa lấy kim châm ra muốn đ.â.m thì con linh giao đã há miệng đầy răng nanh xuyên qua người hắn, nuốt trọn trái tim của Hàn thai.

"Ầm" một tiếng, cơ thể cứng đờ của Hàn thai đổ xuống đất.

"Hết cách rồi, ngươi khó đối phó quá, ta mới phải thả nó ra thôi."

Sở Lạc thu lại thương và Nham Sinh, bước qua xác Hàn thai, chạy tới bên linh giao.

"Trái tim đâu? Mau nhả ra!"

Linh giao đổ nhào xuống đất, lén nhìn Sở Lạc một cái đầy áy náy, há miệng định nói thì một luồng khói trắng lạnh bốc ra.

Sở Lạc vội nâng tay dùng linh lực ngăn lại khói băng, ánh mắt phức tạp: "Ngươi còn nhai nữa à? Mau nhổ ra!"

Linh giao quằn quại lăn lộn, Sở Lạc càng nhíu mày, mất hết kiên nhẫn, bèn bóp miệng nó ra nhìn.

Trong họng con rồng không còn trái tim đâu cả, chỉ có khói băng đang cuồn cuộn tuôn ra.

"Nuốt luôn rồi hả?"

Sở Lạc nhìn con linh giao đầy tức giận.

"Ngươi đúng là... chỉ cần không c.h.ế.t là cứ cố mà ăn. Vừa mới luyện xong Thần Mộng Tâm Kinh, hết đau bụng được mấy hôm, lại chơi cái trò này! Ngươi!" Nàng vừa mắng vừa giơ tay định đấm.

【Nó đang đau bụng rồi đó, ngươi đ.ấ.m thật là nó c.h.ế.t luôn đấy.】

Giọng của Hoa Hoa vang lên đúng lúc.

Sở Lạc tức giận đến nghiến răng nhưng vẫn thu nắm đ.ấ.m lại.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Sớm biết không nên thả ngươi ra."

Linh giao lăn lộn càng dữ, cuối cùng Sở Lạc đành nhét nó lại vào bao thương cho dễ chịu hơn. Làm xong mọi việc, nàng lập tức liên lạc với Trương Dực Xuyên.

Hồ Tử, hẳn đã chuyển sang thân xác thứ hai.

Loading...