Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 500: Giết hồ tử.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:20:08
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, bướm sát thủ cũng có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó.
Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm sẽ sớm thâm nhập vào Ân Băng giáo, tìm ra nơi giam giữ hàn thai. Đợi đến khi Sở Lạc cùng Linh Yểm hợp lực g.i.ế.c c.h.ế.t hàn thai đang hoạt động bên ngoài, bọn họ sẽ xác định kẻ được Hồ tử ký sinh lần hai để tiêu diệt, sau đó mới dùng bướm sát thủ nuốt chửng nguyên thần của Hồ tử.
Tuy nhiên, trong Ân Băng giáo, hàn thai cũng phân theo cấp bậc. Một số thân thể có tuổi đời lớn hơn, sức mạnh cũng mạnh mẽ hơn, rất khó đối phó, vì thế Sở Lạc và Linh Yểm chỉ có thể chọn những thân thể trông còn trẻ để ra tay.
Còn phần Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm thì là bốc thăm — nếu lần thứ hai Hồ tử trú ngụ vào một hàn thai mạnh nhất, không biết hai người kia liệu có thể còn sống rời khỏi Ân Băng giáo hay không. Dù vậy, cả hai người ngoài việc cẩn trọng hơn bình thường thì thần sắc cũng không hề tỏ vẻ khẩn trương, như thể việc họ đang làm chẳng khác nào ăn uống hàng ngày.
Dưới chân núi phía trước là một nhóm giáo đồ đang tuần tra, hình như có người phạm lỗi, lúc này đang bị một lão nhân mặt mày nghiêm khắc ép nuốt Hàn châm.
Vì khoảng cách xa nên không nhìn rõ biểu cảm đau đớn dữ tợn của người ấy khi nuốt châm, chỉ thấy hắn ngã vật ra đất nôn ra máu, toàn thân co giật dữ dội.
“Thời gian vừa khéo, đi thôi.” Trương Dực Xuyên trầm giọng, sau đó cùng Nguyên Yếm áp sát về hướng kia.
Không lâu sau, bọn họ đã tiếp cận mục tiêu, cũng vừa lúc đội tuần tra rời khỏi, sắp khuất hẳn tầm nhìn. Sở Lạc trông thấy hai người đi sau chót đội ngũ bỗng ngã gục không một tiếng động, đến nỗi cả người đi ngay trước mặt họ cũng không mảy may hay biết.
Ngay sau đó hai thân ảnh mới đã đổi đầu xong, lặng lẽ nhập vào hàng ngũ.
“Quá khó phòng bị. Với thủ đoạn như vậy, khó trách mà tình báo của Đoạt Linh giáo trải rộng khắp mọi nơi.”
Sở Lạc thì thầm một tiếng, rồi nhìn sang Linh Yểm bên cạnh: “Chúng ta cũng chia ra hành động đi. Một người chặn trước cửa chính, người còn lại trấn thủ cửa sau giữ liên lạc.”
“Ta đến đây không phải để làm việc cho Đoạt Linh giáo.” Linh Yểm lạnh nhạt nói, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng.
Sở Lạc chỉ còn biết cười bất đắc dĩ.
“Vậy được thôi.”
Nàng thả khôi lỗi Nham Sinh ra, để nó đi đến cửa sau của Ân Băng giáo chờ phục kích.
“Thật ra ta cũng rất muốn giải quyết chuyện hàn thai này, hy vọng hai người kia được thuận lợi.”
Linh Yểm tựa mình vào thân cây, không nói một lời.
Sở Lạc chờ ngoài Ân Băng giáo suốt ba ngày, trong thời gian đó luôn nhận được tin tức từ Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm, biết bọn họ đã xác định được nơi giam giữ hàn thai, giờ chỉ còn chờ thời cơ g.i.ế.c c.h.ế.t hàn thai thứ nhất.
Đến ngày thứ tư, từ trên núi của Ân Băng giáo đi xuống một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, da trắng bệch, vừa xuất hiện nhiệt độ xung quanh đã tụt mạnh. Đám người Ân Băng giáo đối với nàng ta vô cùng cung kính, gần như có thể khẳng định đây chính là thân thể mà Hồ tử chọn cho ngày hôm nay.
Chỉ là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-500-giet-ho-tu.html.]
“Ngươi chắc là mình không bị g.i.ế.c ngược đấy chứ?”
Đó là nguyên văn lời của Nguyên Yếm. Vì vậy Sở Lạc không ra tay, chỉ âm thầm theo dõi nữ nhân kia một đoạn, quan sát thói quen hành động của Hồ tử, rồi quay trở lại gần Ân Băng giáo, tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng, đến ngày thứ sáu, kẻ xuống núi lại là một bé trai tầm hơn mười tuổi. Sau khi rời khỏi phạm vi giáo chúng, Sở Lạc mới lặng lẽ bám theo.
Đợi đến khi Hồ tử rời xa khu vực có người của giáo, nàng quyết định động thủ.
Thật khéo, nơi mà Hồ tử đi đến hôm nay, lại chính là khu rừng mà đêm nọ nàng cùng Nguyên Yếm từng chạm trán nó.
Lúc trước trái tim của bé gái đã bị phá huỷ, ký ức trong cơ thể ấy Hồ tử không thể nhớ lại, chỉ biết sau này nghe giáo đồ nhắc lại, nên thời gian gần đây vẫn luôn cố điều tra xem kẻ g.i.ế.c nó khi đó là ai.
Giờ phút này, Sở Lạc ngồi trên một nhánh cây, từ túi trữ vật lôi ra một cây cung dài, thuận tiện liếc sang Linh Yểm bên cạnh.
“Ngươi không giúp thì lát nữa đừng có mà phá đám ta đấy.”
“Nếu thứ hạng ba như thế mà còn không thể giải quyết gọn gàng,” Linh Yểm uể oải nói, “ta phải hoài nghi ánh mắt của song sinh liên hoa rồi.”
Sở Lạc khẽ ‘hừ’ một tiếng, vững vàng đứng trên cành cây, kéo căng dây cung, nheo mắt ngắm thẳng vào trái tim hàn thai đằng xa.
Hỏa linh lực ngưng tụ thành mũi tên đỏ rực, song song với ngón tay thon dài của nàng, liên tục tinh chỉnh góc bắn.
Cùng lúc đó, nàng vẫn liên tục truyền linh lực vào trong mũi tên, mục tiêu là đẩy tốc độ của một kích này lên đến cực hạn. Nếu nhanh đến mức khiến Hồ tử không kịp phản ứng, phá huỷ tim ngay lập tức, thì có thể nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ được rồi.
Dĩ nhiên, chuyện tốt lành như vậy nàng chỉ dám nghĩ trong đầu, bởi Hồ tử sống lâu hơn nàng nhiều, ai biết được hắn giảo hoạt đến mức nào. Phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Tên lửa không phát ra một chút âm thanh nào, lao đi như sấm chớp, thẳng hướng tim hàn thai phóng tới.
Thế nhưng phản ứng của Hồ tử cũng nhanh như điện xẹt, ngay lúc mũi tên gần đ.â.m vào, hắn đột nhiên quay ngoắt người lại, hai tay bắt gọn mũi tên hỏa linh lực giữa không trung.
“Là ai! Mau ra đây!”
Sở Lạc vẫn đứng trên cây, liếc mắt liền bắt gặp cái nhìn khinh thường mà Linh Yểm dành cho nàng.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt hai tay Hồ tử, nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, chỉ cảnh giác quan sát tứ phía.
Đúng lúc này, gió bỗng nổi lên, Hồ tử bản năng nghiêng người tránh sang bên, trong chớp mắt nơi hắn đứng lúc nãy đã xuất hiện một đạo kiếm khí.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Khí lạnh dâng trào từ lòng bàn tay, tức thì phong ấn mũi tên hỏa linh, Hồ tử nhìn về phía kiếm khí vừa vút tới, chỉ thấy một hòa thượng áo đen, mang vẻ yêu dị hiện thân nơi đó.