Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 498: bướm sát thủ.

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:18:17
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mất sáu người. Vì sợ bị người của Vũ Điệp giáo phát hiện thân phận, bọn họ không dám c.h.ế.t ở trong đó, đều cố gắng chống đỡ đến lúc ra ngoài mới tắt thở." Một người đáp lại.

Nguyên Yếm nghiêng đầu: "Mai táng chu đáo đi."

Nói xong liền bước lên, khẽ vén một góc tấm vải đen, nhìn vào bên trong chiếc lồng sắt.

Nhưng cuộc đối thoại đơn giản ấy lại khiến Sở Lạc lặng người thật lâu.

Ma tu của Đoạt Linh giáo đều là một đám điên cuồng cực đoan. Trong mắt bọn họ  không tồn tại sinh tử, khổ đau, những thảm kịch mà người thường không dám nhìn thẳng lại có thể bị họ tùy ý dùng một câu nhẹ nhàng để gạt đi. Không phải giả vờ mạnh mẽ, mà là thật sự không để tâm.

Đúng vậy, xét đến cùng thì những người này trên thân thể có thể thuộc về chính mình, chắc cũng chỉ còn lại trái tim đang đập kia mà thôi. Họ chỉ cần làm những gì khiến trái tim mình vui, chỉ cần dốc hết sức thỏa mãn khát vọng bản thân.

Không cần lo lắng điều gì khác, dù sao thế giới này  đã mục nát đến cùng cực rồi.

Họ có thể tà ác, có thể tàn nhẫn, cũng có thể thỉnh thoảng động tình.

Nhưng họ chỉ là những trái tim tàn khuyết rơi rớt nơi trần thế, thậm chí không thể gọi là con người hoàn chỉnh.

Như những phàm nhân yếu ớt đang dốc hết bất mãn trút lên thế giới này, phác họa nên một loại mỹ học điên rồ đến cực điểm.

"Chúng đang ngủ say đấy." Giọng nói mang vài phần đùa cợt của Nguyên Yếm vang lên, rồi lại hỏi tiếp: "Vũ Điệp giáo bên kia thế nào rồi?"

"Gần đây có vài trận xô xát nhỏ với Vô Hận tông, quy mô không lớn,  Giáo chủ Hồng Y vẫn chưa có cơ hội dưỡng thương tử tế."

"Xem ra, muốn nhóm lên ngọn lửa này thì chỉ còn thiếu một mồi lửa là Ân Băng giáo thôi. Bọn chúng nhất định sẽ như đàn chó điên mất lý trí mà nhào vào Vũ Điệp giáo. Khi cả ma giới loạn hết cả lên, những đầu người cần chặt, những người muốn gặp, có lẽ sẽ lần lượt xuất hiện."

Nguyên Yếm khẽ cười, phủ tấm vải đen lại, thấy Sở Lạc im lặng đã lâu thì quay đầu nhìn nàng.

"Ngươi buồn ngủ rồi sao?"

Sở Lạc hoàn hồn, lắc đầu, rồi chỉ vào thứ đang bị che dưới lớp vải đen kia.

"Đó là thứ gì?"

"Bướm sát thủ. Là một nhóm bướm mà ám vệ của Vũ Điệp giáo bí mật nuôi dưỡng, mỗi một con đều lấy sinh mạng non nớt của trẻ thơ để bồi dưỡng. Nuôi từ nhỏ đến giờ mà thành công thì không nhiều, rất hiếm có đấy."

Nguyên Yếm vừa nói vừa thu lại mấy cái lồng: "Loài bướm này thích bóng tối, đến đêm là sẽ trở nên hoạt bát. Có lẽ ngươi sẽ thấy thú vị."

Thu dọn xong, Nguyên Yếm lại nhìn về phía mấy người tình báo.

"Về nghỉ phép đi."

Dứt lời, hắn thu lại pháp trận, cùng Sở Lạc rời khỏi nơi đó.

Trên đường về, có thể nhìn thấy vài người mang theo các vết thương do lạnh, đang đứng trên phố chặn người qua lại để thẩm vấn.

"Người của Ân Băng giáo." Nguyên Yếm trầm giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-498-buom-sat-thu.html.]

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau khi trở về thì trời hãy còn sớm, Sở Lạc phát hiện Trương Dực Xuyên đã ra ngoài sau một thời gian dài bế quan tu luyện. Thế nhưng sắc mặt hắn lại không khá hơn chút nào, thậm chí còn tái nhợt hơn so với lần gặp trước.

"Chủ thượng."

Trương Dực Xuyên nhìn thấy nàng, khẽ gật đầu, sau đó đưa tới một chiếc hộp.

"Ngày mai là lần thứ hai ngươi uống thuốc, đây là thuốc của ngươi. Uống xong rồi thì đừng tùy tiện đổi đầu nữa, những bộ phận khác trên thân vẫn có thể thay đổi."

Sở Lạc nhận lấy hộp thuốc, hơi nghi hoặc: "Tại sao lại không được đổi đầu nữa?"

Dù trong lòng nàng vốn không thích việc thường xuyên thay đổi dung mạo, nhưng lời Trương Dực Xuyên vừa nói lại không giống những quy định chung đối với các giáo đồ khác, khiến nàng cảm thấy băn khoăn.

"Ngươi nhập giáo chưa lâu, thuốc cũng mới uống vài lần, căn cốt chưa  hư hại nhiều. Hay là ngươi muốn trở thành kẻ giống hệt chúng ta, toàn thân chỉ còn lại mỗi trái tim?"

Sở Lạc im lặng, hồi lâu sau mới từ túi trữ vật lấy ra một vật.

"Chủ thượng, ta cũng có thứ muốn đưa cho người."

"Hừ…" Trương Dực Xuyên nhìn sang, khẽ bật cười bất đắc dĩ, "Thần Mộng Tâm Kinh à? Nguyên Yếm không đã nói với ngươi rồi sao, tâm kinh này với chúng ta chẳng có tác dụng gì."

Sở Lạc vẫn nhét quyển tâm kinh vào tay hắn: "Cẩn tắc vô áy náy. Nếu có một ngày nào đó toàn thân tu vi tan biến, trở lại nguyên dạng, muốn nhập ma lần nữa thì đi con đường chính đạo này vẫn tốt hơn nhiều."

"Sẽ không có ngày ấy đâu." Trương Dực Xuyên thản nhiên đáp, rồi xoay người bước vào trong.

"Bước sát thủ đã lấy được chưa? Nếu có rồi thì ngày mai có thể hành động, thêm một ngọn lửa đổ vào ma giới, để nó cháy bùng lên."

...

Tới lúc trời tối, Nguyên Yếm gọi Sở Lạc ra ngoài viện.

Hắn lần lượt vén tấm vải đen phủ lên các chiếc lồng, bên trong từng lồng là những con bướm lấp lánh đủ sắc màu, chập chờn bay lượn như mộng như ảo, ánh sáng rực rỡ dệt thành một cảnh tượng huyền hoặc trước mắt, khiến người ta không thể rời mắt.

"Thế nào? Ta đã nói là đẹp rồi mà." Giọng Nguyên Yếm vang lên bên cạnh.

Sở Lạc vừa nở nụ cười, song rất nhanh lại tan biến.

Vẻ đẹp này là cái giá của sinh mệnh trẻ thơ, là do sáu người của Đoạt Linh giáo liều mạng mang về. Dẫu huy hoàng đến đâu cũng không che được sắc đỏ của máu.

"Trên đời này có vô số thứ đẹp hơn chúng." Sở Lạc khẽ than.

"Nhưng chẳng có thứ nào hữu dụng như chúng." Nguyên Yếm đã hăng hái xách lồng lên, "Đi thôi, bắt ai đó thử nghiệm nào."

"Thử cái đầu ngươi ấy!"

Sở Lạc bật thốt ra.

Nghe vậy, Nguyên Yếm lập tức nhíu mày: "Ngươi dám cãi bổn trưởng lão?"

"Khụ khụ, gần đây tu luyện hơi loạn, ta đi tìm Chủ thượng xin chỉ giáo."

Loading...