Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 497: Nuốt kim châm
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:17:42
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trước năm bảy tuổi, ta chưa từng gặp mấy ai, càng không biết dáng vẻ mẫu thân mình ra sao. Nếu không phải sau này rời khỏi Ân Băng giáo, ta thậm chí còn không biết trên đời này có tồn tại người gọi là “ Mẫu thân”
"Hàn thai đều bị nuôi tách biệt. Trong ký ức của ta, đó là một căn phòng tối đen, chỉ có một khoảng trống cỡ bàn tay, cao vút tận trần. Thuốc nuôi dưỡng thân thể hàn thai đều được ném vào từ ô cửa sổ đó."
"Nhưng ta vốn không phải hàn thai thực thụ. Năm bảy tuổi bị người ta phát hiện, bọn chúng dùng một cây hàn châm đ.â.m xuyên tim ta. Quãng thời gian ở Ân Băng giáo của ta cũng kết thúc từ đó."
"Sau này nghe chủ thượng kể, sau khi lấy đi trái tim ta, là mẫu thân đã ôm lấy xác ta chạy trốn khỏi Ân Băng giáo. Bà dùng tay đào từng chút một, chôn ta vào một nấm mồ nhỏ, rồi từ đó không rõ tung tích."
"Chủ thượng từng gặp bà, bảo là một nữ tử rất xinh đẹp…" Trong mắt Nguyên Yếm thoáng hiện nét cười long lanh, "nhất định là người đẹp nhất thế gian."
Sở Lạc nghe xong, trong lòng dâng lên nhiều xúc cảm.
"Ân Băng giáo còn tồn tại đến giờ, phải nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng mới được."
"Không dễ. Sức mạnh của bọn chúng gần như vô tận." Nguyên Yếm thở dài, "Trước kia lúc còn ở Ân Băng giáo, từng nghe nói sức mạnh cơ thể bọn chúng đến từ sự ban phúc của cáo tuyết ba mắt nghe thôi đã thấy nực cười. Nhưng bao năm qua ta vẫn không ngừng truy tìm manh mối, đến nay mới có chút đầu mối."
"Cáo tuyết ba mắt căn bản không tồn tại. Sức mạnh của chúng thật ra đến từ những cây hàn châm mà giáo đồ ngày nào cũng sử dụng."
"Ân Băng giáo có giới luật rất nghiêm, chỉ cần phạm một điều nhỏ, thậm chí chỉ khởi ý niệm muốn phá giới, bọn họ cũng sẽ không chút do dự tự trừng phạt."
"Ngươi chắc cũng nghe rồi – nuốt kim châm."
Nghe đến đây, trong đầu Sở Lạc lại hiện lên nụ cười ngây thơ của bé gái hôm đó.
"Thật sự là nuốt kim châm… Vậy những hàn châm đó, nếu là nguồn sức mạnh của họ, chắc chắn bên trong có điều cổ quái?"
"Ngươi nghĩ kỹ lại xem, đêm đó những cây hàn châm đó ngoài lạnh ra, còn gì nữa không?" Nguyên Yếm từ tốn dẫn dắt.
Sở Lạc cẩn thận hồi tưởng. Cảnh tượng đêm đó rõ mồn một như vừa mới xảy ra.
Những chiếc châm dài mảnh, con thỏ trắng bị xuyên thủng thành một nhúm gai, tiếng kêu cứu yếu ớt, đứt quãng của một người đàn ông, tiếng thỏ gào thảm thiết không ngừng vang vọng...
Máu tươi từ thân thỏ nhỏ xuống đất, trong vũng m.á.u có cái gì đó đang chuyển động...
"Là… âm khí?!" Vì quá kinh ngạc, giọng Sở Lạc cũng bỗng cao vút lên.
Nguyên Yếm nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, khẽ gật đầu.
"Hàn châm của Ân Băng giáo không phải do luyện chế, mà được mang về từ nơi gọi là 'Vô Tận Vực'. Ta chưa từng đến đó, phái mấy chục mật thám cũng không lấy được bất kỳ thông tin nào."
"Thành ra, nếu muốn tìm hiểu thêm về Vô Tận Vực, ta chỉ có thể chuyển hướng sang nơi khác."
"Ngươi bắt đầu từ đâu?" Sở Lạc càng thêm tò mò.
"Ngươi cũng biết, vùng này khác với Đông Vực. Dưới lòng đất Tây Vực không phải là đất liền, mà là Quỷ Giới. Tuy cùng nằm trong một tu chân giới, nhưng Quỷ Giới giống như một thế giới tách biệt, không có giao lưu, người đời biết rất ít về nơi đó."
"Nhưng ta tìm thấy một ghi chép cổ, kể rằng nhiều năm trước Quỷ Giới từng xảy ra một đại chiến. Cuộc chiến ấy chấn động vô cùng, và địa điểm xảy ra trận chiến ấy – chính là Vô Tận Vực. Từ đó về sau, ma giới mới xuất hiện Ân Băng giáo, mới có thứ gọi là 'hồ tử'."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-497-nuot-kim-cham.html.]
"Ngươi còn nhớ con thỏ trong tay hàn thai đêm đó không? Ngươi không thấy nó rất kỳ lạ sao?" Nguyên Yếm lại hỏi.
Sở Lạc không do dự đáp: "Nó phát ra tiếng kêu cứu của đàn ông. Con thỏ đó, chẳng lẽ… là người?"
Nguyên Yếm khẽ gật đầu: "Chính là 'thuật giam hồn'. Hồn phách của người đàn ông bị phong ấn trong thân thể thỏ trắng. Đây là thủ đoạn sở trường của tu giả Quỷ Giới. Tuy chưa có bằng chứng xác thực, nhưng ta tin rằng cái gọi là 'hồ tử', thật ra chính là sinh vật đến từ Quỷ Giới."
Nghe xong những lời ấy, Sở Lạc trầm ngâm.
"Đêm đó ngươi chỉ g.i.ế.c một hàn thai, hồ tử đã chuyển sang kẻ khác. Vậy… nó sẽ tìm đến chúng ta báo thù chứ?"
Nguyên Yến lắc đầu: "Chỉ cần tim hàn thai bị phá, nó sẽ không lưu lại ký ức nào trong cơ thể đó. Nhưng dựa vào luồng hàn khí đêm đó để truy ra vị trí tử vong, Ân Băng giáo có người chuyên phụ trách dò tìm, e là đã bắt đầu điều tra."
"Vậy chẳng phải chúng ta nên mau chóng rời đi?"
"Ngươi tưởng ta sẽ để lại dấu vết à?"
"Rượu ngươi uống..."
"Xử lý sạch cả rồi, ngươi đừng lo. Mà nói mới nhớ..." Nguyên Yếm đánh giá nàng từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét, "Ngươi thật sự không thấy lạnh sao?"
Sở Lạc chợt nhớ tới làn sương mờ mịt đêm ấy.
Sương tan trong cơ thể thành băng vụn, là nguồn gốc khiến người ta buồn ngủ. Nếu nàng không dùng nghiệp hỏa hóa giải, có lẽ giờ còn chưa tỉnh lại.
Nghĩ vậy, nàng lười biếng ngáp một cái: "Cũng tàm tạm, chỗ này vốn lạnh quanh năm mà."
Nguyên Yến nhìn nàng, cười nhẹ: "Có muốn ngủ thêm không?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Được thôi."
Sở Lạc đứng dậy quay về phòng. Nhưng chưa kịp đẩy cửa, nàng đã thấy Nguyên Yếm lại xoay người đi ra ngoài, bước chân nàng lập tức khựng lại.
"Trưởng lão định đi đâu?"
"Giáo đồ tình báo vừa chuyển đến một mẻ hàng tốt, ta phải đi lấy."
Nghe vậy, Sở Lạc xoay người đi theo ngay.
"Chủ thượng nói rồi, hành động một mình không an toàn. Ta đi cùng ngươi."
"Ngươi đừng ngủ gục giữa đường đấy…" Nguyên Yếm khẽ trêu, nhưng cũng không cản nàng.
Chỗ tiếp ứng của người của Đoạt Linh giáo là một trà lâu náo nhiệt trong trấn, có phòng riêng biệt. Sở Lạc cảm thấy chọn nơi này hơi công khai quá, nhưng nghĩ đến việc đám người Đoạt Linh giáo mỗi ngày đều đổi mặt, ai ai cũng mang diện mạo khác, thì chắc không ai nhận ra.
Khi nàng theo Nguyên Yếm bước vào phòng, người bên tình báo đã tới, thấy Nguyên Yếm thì không nói gì, chỉ cung kính hành lễ. Đợi đến khi trận pháp cách âm vận chuyển xong, mới chắp tay cung kính bái kiến.
"Vất vả rồi," Nguyên Yếm nói một câu nhàn nhạt, ánh mắt rơi xuống mấy cái vật thể hình lồng sắt bị phủ kín bằng vải đen đặt trên bàn: "Lấy mấy thứ này từ trong Vũ Điệp giáo, mất bao nhiêu huynh đệ?"