Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 496: Hàn Thai
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:17:03
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng với tiếng nói ấy vừa dứt, sắc mặt của đứa bé gái biến đổi, giây tiếp theo, một cây kim dài toả ra hàn khí đã xuyên thẳng qua n.g.ự.c nó. Nó há miệng, song không phát ra được tiếng nào.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, khiến Sở Lạc muốn mở mắt ra xem thử tình hình.
Thực ra nàng vẫn chưa ngủ. Ngay từ khoảnh khắc bị ngọn lửa xanh kia quấn lấy, Sở Lạc đã thi triển chân thân Nghiệp Hỏa, nhưng phát hiện chiếc ngoại bào Nguyên Yếm cho nàng như đã được hắn thi triển một loại pháp thuật đặc biệt. Ngọn lửa màu lam tuy mạnh, nhưng khi cách một lớp áo đó, lại không thể xâm nhập vào thân thể nàng.
Còn cảm giác mê man buồn ngủ kia, nàng đã cảnh giác từ lúc lần đầu trúng chiêu.
Sở Lạc nào dễ dàng để bản thân vấp ngã lần nữa ở cùng một chỗ? Sau khi so sánh kỹ cảm giác giữa lúc mê man và tỉnh táo, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra chân tướng.
Trong tầng sương mỏng lượn lờ nơi khu rừng có thứ gì đó khác thường, sau khi hít vào cơ thể, nàng cảm thấy huyết dịch toàn thân lưu chuyển chậm lại.
Sương lạnh kết thành băng trong cơ thể, tắc nghẽn kinh mạch, như muốn từ trong ra ngoài phong toả cả người nàng lại.
Tình trạng này hoàn toàn có thể dùng chân thân Nghiệp Hỏa để giải, nhưng nàng giả vờ không thể chống đỡ nổi, tất cả là vì Nguyên Yếm đã biến mất.
Từ khi phát hiện áo bào có pháp lực, Sở Lạc đã tin rằng Nguyên Yếm có chuẩn bị. Giờ xem ra đúng là như vậy.
Khi sự chú ý của đứa bé gái dồn hết lên người Sở Lạc, Nguyên Yếm từ t.h.i t.h.ể con thỏ rút ra một cây hàn châm, lặng lẽ đ.â.m vào trái tim của cô bé.
Ngay khi trái tim bị xuyên thủng, nhiệt độ trong rừng lập tức rơi xuống mức thấp nhất. Sở Lạc là người đầu tiên cảm nhận được cái lạnh, chỉ trong chớp mắt, lông mày nàng đã kết một lớp băng mỏng.
Ngay sau đó, một luồng ma khí bao bọc lấy thân thể nàng, cách ly nàng khỏi dòng hàn khí.
Hơi lạnh trắng đục như tuôn mãi không dứt, chẳng mấy chốc đã lan rộng cả chục trượng, bốc lên tận trời. Những cỏ cây hoa lá không chịu được giá lạnh đều đông cứng c.h.ế.t lặng trong làn sương trắng đó.
"Khà…" Nguyên Yếm chau mày thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Uống rượu cũng không yên, lại đụng trúng thứ quỷ quái này… hôm nay đúng là không nên ra cửa."
Hắn thu lại tay đang cầm hàn châm, vùng da tiếp xúc với châm đã đông tím, mất đi cảm giác.
Thế nhưng hắn chỉ vỗ tay một cái, màu tím nơi các đầu ngón tay liền tan biến, khôi phục nguyên trạng.
Khi hắn nhìn lại đứa bé gái kia, chỉ thấy thân thể nó đã cứng ngắc, nét cười mơ hồ trên mặt vẫn không đổi. Hắn khẽ đẩy một cái, thân thể như tảng đá ngã rầm xuống đất, đã c.h.ế.t hẳn.
Hàn khí vẫn không ngừng trào ra từ n.g.ự.c nó, nhiệt độ trong rừng tiếp tục hạ thấp. Nguyên Yếm bước ngang qua t.h.i t.h.ể ấy, đi đến chỗ Sở Lạc.
Giây kế tiếp, Sở Lạc cảm thấy mình bị hắn cõng lên, đưa ra khỏi rừng.
"Chậc, nhẹ ghê đấy…"
Giọng Nguyên Yếm không có tí căng thẳng nào dù vừa mới trải qua nguy hiểm, Sở Lạc dứt khoát thiếp đi.
Tính ra nàng đã ngủ suốt hai ngày, đến khi tỉnh lại, đám người của Đoạt Linh giáo vẫn ở lại điểm dừng chân trước đó, chưa rời đi.
Vừa mở mắt, Sở Lạc đi tìm phòng của Trương Dực Xuyên đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-496-han-thai.html.]
Thật kỳ lạ, nàng ngủ hai ngày trời, mà không ai sốt ruột muốn lên đường. Nếu nàng cứ ngủ mãi, e là cũng chẳng có ai tới gọi.
Nhưng vừa đi đến trước cửa, nàng liền thấy Nguyên Yếm đang đứng gác bên ngoài.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Nguyên Yếm kinh ngạc, theo ước lượng ban đầu của hắn, Sở Lạc phải đến sáng mai mới tỉnh lại.
"Trưởng lão…" đã gặp Nguyên Yếm, Sở Lạc bèn hỏi thẳng: "Tối đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ta lại đột nhiên ngủ mất?"
"Vận xui thôi, gặp phải Hàn Thai của Ân Băng giáo. Nhưng ta đã xử lý rồi. Ngươi còn thấy lạnh không?"
"Hàn Thai của Ân Băng giáo là gì vậy?"
Nghe nàng hỏi, Nguyên Yếm liếc nhìn cánh cửa phòng Trương Dực Xuyên, rồi nói tiếp: "Chủ thượng đang tu luyện, đừng quấy rầy ngài. Chúng ta ra ngoài, ta kể cho nghe."
"Khoan đã, Chủ thượng vẫn đang tu luyện sao?" Sở Lạc hỏi: "Hình như ngài đã bế quan mấy ngày rồi."
"Chúng ta sắp phải đối đầu với thứ kia của Ân Băng giáo, đó sẽ là một trận chiến cực kỳ khó khăn. Mọi hy vọng đều đặt cả lên Chủ thượng, nên trước đó đương nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo. Đi nào, ra ngoài thôi."
Sở Lạc đi theo hắn ra ngoài, Nguyên Yếm tiện tay chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
“Người của Ân Băng giáo là một lũ điên cuồng mù quáng, bọn chúng luôn tôn thờ truyền thuyết về một loại cáo tuyết ba mắt, đồng thời cung phụng một loại du hồn có tên là Hồ Tử.”
“Để tìm được thân thể thích hợp cho Hồ Tử ký sinh và tự do hành động, bọn chúng bắt cóc phụ nữ, cưỡng ép họ mang thai, rồi trong thời gian đó, đóng vào thân thể họ một nghìn cây hàn châm, nhưng lại không cướp đi tính mạng.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Thai nhi trong bụng ngày đêm chịu ảnh hưởng của hàn châm, sẽ biến thành một ‘hàn thai’ – thể xác sinh ra đã chết, duy chỉ có trái tim là sống. Trái tim đó chính là trung khu khống chế của Hồ Tử. Nếu ví hàn thai là con rối, thì trái tim chính là sợi dây điều khiển.”
“Đêm đó, đứa bé gái mà chúng ta gặp chính là một trong vô số hàn thai ấy. Trùng hợp là Hồ Tử đang ký sinh trên người nó, nên rất khó đối phó. Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành giả vờ ngủ để dời sự chú ý của nó lên người ngươi, mới có cơ hội tiếp cận.”
“Chỉ cần đ.â.m xuyên tim hàn thai, Hồ Tử sẽ không thể tiếp tục trú ngụ trong thân thể đó, buộc phải rời đi tìm một thể xác khác. Lần này xem như chúng ta gặp may, hàn thai kia còn nhỏ, sức mạnh yếu, dễ diệt.”
Nghe hắn nói xong, Sở Lạc cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong đêm đó.
“Ngươi nói rất lâu rồi không cảm nhận loại lạnh giá như thế… vậy tức là ngươi từng gặp hàn thai của Ân Băng giáo sao?”
Nghe vậy, Nguyên Yếm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nàng, bỗng nở một nụ cười: “Ta chính là…”
Trước ánh mắt sững sờ của Sở Lạc, Nguyên Yếm chậm rãi giải thích.
“Mẫu thân ta là một trong những người phụ nữ bị Ân Băng giáo bắt giữ, nhưng bà không giống với những người khác. Bà không cam lòng để đứa con mình sinh ra bị c.h.ế.t từ trong bụng, càng không muốn hài nhi mà mình mang thai mười tháng lại trở thành con rối của Hồ Tử.”
“Cho nên bà đã cố gắng hết sức, trong lúc bị đám giáo đồ giam giữ và tra tấn, bà đã khiến bọn chúng đóng thiếu một cây hàn châm.”
“Chín trăm chín mươi chín cây châm đóng vào cơ thể, ta ra đời, giống như bao hàn thai khác – thân thể đã chết, chỉ còn trái tim sống.”
“Nhưng trái tim đó không thuộc về Hồ Tử, mà chỉ thuộc về ta.”
Nguyên Yếm nhẹ nhàng đặt tay lên ngực: “Trái tim này, là thứ duy nhất mà mẫu thân ta có thể để lại cho ta.”