Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 494: Thỏ Nhỏ Đi Đâu Rồi
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:15:51
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chủ Thượng đã cứu ta. Khi ấy, ai ai cũng cho rằng ta đã chết. Nhưng Chủ Thượng lúc ngang qua lại vô tình phát hiện trái tim trong thân thể ta vẫn còn đập. Người liền moi t.i.m ta ra, cho ta thuốc, để ta trọng sinh trong một thân xác khác."
Hắn uống thêm một ngụm rượu, rồi chậm rãi nói tiếp: "Lúc mẫu thân đào huyệt chôn ta, Chủ Thượng cầm trái tim của ta đứng nhìn từ xa. Đáng tiếc, khi đó ta không thấy được tình cảnh ấy, cũng chẳng thấy được dáng vẻ mẫu thân… Rõ ràng là cốt nhục thân sinh, vậy mà từ khi sinh ra đến nay, ta chưa từng gặp bà một lần. Cũng không biết gương mặt bà ra sao… khụ khụ khụ…"
Rượu nghẹn nơi cổ họng khiến Nguyên Yếm đỏ bừng cả khuôn mặt, chau mày, hốc mắt cũng đỏ hoe.
"Đến nay vẫn chưa tìm được hài cốt của bà để mai táng cho đàng hoàng… Trên đời này, làm gì còn kẻ bất hiếu nào như ta nữa chứ…"
Một giọt lệ từ khóe mắt hắn lặng lẽ lăn xuống, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn bia gỗ nhuốm m.á.u kia. Bỗng bên cạnh có người khẽ mở lời, như muốn an ủi điều gì.
"Trưởng lão, ta cũng không có mẫu thân."
Nguyên Yếm nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt Sở Lạc chỉ có sự chân thành, không hề mang chút dối trá nào.
"Xem ra, ở một góc độ nào đó, chúng ta cũng là kẻ đồng bệnh tương liên."
Một vò rượu cạn sạch, hắn lại lấy thêm vò nữa.
"Khấu Hạ, sau này ngươi muốn đi đâu?"
Nghe vậy, Sở Lạc trầm ngâm một chút rồi đáp: "Đi theo các ngươi thôi."
"Vậy nếu sau này chúng ta c.h.ế.t thì sao?"
"Ngươi hỏi xa quá rồi đấy, lời ta nói bây giờ, tới lúc đó cũng chưa chắc còn đúng."
"Thế sự vô thường, ai biết được phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Ngươi vẫn nên sớm tính toán thì hơn." Nguyên Yếm tùy ý nằm xuống, hai tay gối sau đầu, chậm rãi nói: "Nhưng ngươi thân mang năm mươi vạn ma tinh từ gã đạo sĩ kia, lại thêm hai mươi vạn ta cho, sau này muốn đi đâu cũng không phải lo đói rét."
"Phải rồi, ngươi đưa ta nhiều ma tinh như vậy làm gì?"
"Thứ đó giữ bên ta cũng vô dụng. Ngươi thích, thì cho ngươi hết." Hàng mi của Nguyên Yếm khẽ rủ xuống, trong giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ. "Cả đời làm việc liều mạng, mới tích góp được hai mươi vạn, còn không bằng tên tiểu bạch kiểm kia. Tiền của ta rốt cuộc đổ vào mấy thứ gì không đâu…"
"Ngươi say rồi à?"
"Có lẽ vậy. Bình thường theo bên Chủ Thượng, chẳng uống được giọt nào, tửu lượng kém lắm… Giờ quay về nơi này, nghĩ đến những chuyện không muốn nghĩ, lại chỉ có thể mượn rượu mà áp xuống thôi…"
Sở Lạc cũng cầm rượu uống cạn, ánh mắt trống rỗng. Bất chợt nhận ra trời đã tối đen, nàng vội lay lay Nguyên Yếm bên cạnh.
"Trưởng lão, trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau quay về thôi. Nếu ngươi còn muốn uống, ngày mai ban ngày lại tới."
Thế nhưng nàng lay hắn rất lâu, hắn cũng không có phản ứng. Không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say.
Lúc này Sở Lạc mới để ý bên cạnh hắn đã xếp thành hàng hơn mười vò rượu trống không.
"Vậy mà gọi là tửu lượng kém ư?"
Sở Lạc lại lay thêm vài lần nữa, thấy người vẫn không động đậy, đành phải cúi xuống cõng hắn lên lưng.
Nguyên Yếm đã say mèm, trời cũng tối mịt, ở ngoài lâu chỉ tổ rước họa vào thân.
Sở Lạc cõng hắn lần theo lối cũ quay về. Giữa đường đi ngang qua một cánh rừng cổ thụ cao vút chạm trời, tán cây rậm rạp đan xen như một lớp màn che kín thiên địa.
Vốn dĩ nơi này đã tối, giờ trời nhập nhoạng, bước vào rừng rồi thì bốn phía trở nên tối đen như mực.
"Sao cảm giác nơi này lạnh hơn lúc nãy vậy?"
Sở Lạc cau mày, lật tay lấy ra một viên dạ minh châu soi sáng, đề phòng trong rừng có cạm bẫy khiến mình lạc phương hướng.
"Nguyên trưởng lão, ngươi tin ta đến thế sao? Say sưa thế này trước mặt ta, không sợ ta nhân cơ hội g.i.ế.c ngươi à?"
Người trên lưng không đáp, rõ ràng đã ngủ say.
Đi tiếp một đoạn, cái lạnh càng thêm rõ rệt. Khi Sở Lạc còn đang nghi hoặc, bỗng có vật gì đó như luồng sáng trắng nhỏ vụt qua dưới chân nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-494-tho-nho-di-dau-roi.html.]
Thứ xuất hiện lặng lẽ ấy khiến Sở Lạc giật mình. Ban nãy nàng chỉ để ý nhiệt độ, không hề cảm nhận có sinh vật nào tới gần. Lúc nhìn theo hướng luồng sáng kia, chỉ thấy một cái bóng trắng nhanh như chớp lướt qua.
Sở Lạc nhíu mày, định tăng tốc. Nhưng vừa thu ánh mắt lại thì đã thấy ngay phía trước xuất hiện một bé gái khuôn mặt tái nhợt.
"Thỏ thỏ của ta… ngươi có thấy thỏ thỏ của ta chạy đi đâu rồi không?" Bé gái lo lắng nhìn Sở Lạc hỏi.
Sở Lạc quan sát nàng từ trên xuống dưới, không cảm nhận được ma khí. Dù sinh cơ yếu ớt, nhưng vẫn còn khí tức – là người sống.
"Ngươi có thấy thỏ thỏ của ta không?" Bé gái lại lặp lại câu hỏi.
"Ngươi không có mắt à?" Sở Lạc đáp gọn một câu rồi tránh sang một bên, tiếp tục đi.
Dù là thứ gì, nàng lúc này chỉ muốn nhanh chóng quay về.
Nhưng nàng đi chừng hơn chục bước, vẫn cảm nhận được bé gái kia bám theo phía sau.
"Ngươi thấy thỏ thỏ của ta không?"
Sở Lạc xoay người lại, lần nữa đánh giá kỹ lưỡng bé gái kia.
Lạnh thật.
Luồng hàn khí trong rừng hình như là tỏa ra từ thân thể bé gái ấy. Thân phận nhất định không tầm thường, vậy mà trên mặt vẫn mang vẻ ngây thơ vô tội.
"Ngươi là ai? Xuất hiện ở đây làm gì?" Sở Lạc hỏi thẳng.
Bé gái vẫn mang vẻ sốt ruột: "Ta đang tìm thỏ thỏ, ngươi vừa thấy nó chạy hướng nào không?"
Sở Lạc cau mày, không muốn dây dưa thêm, liền chỉ tay về hướng mà ánh sáng trắng kia vừa vụt qua.
Bé gái nhìn theo tay nàng, sau đó quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch cứng đờ quỷ dị.
"Ngươi chắc là hướng đó chứ?"
"Tin hay không thì tùy."
Bé gái theo hướng nàng chỉ mà đi được vài bước, rồi lại quay đầu, đứng yên tại chỗ nhìn Sở Lạc cười.
"Nói dối… phải nuốt một ngàn cây kim đó nha!"
Sở Lạc chẳng buồn đáp, tiếp tục cõng Nguyên Yếm quay về.
Theo bước chân bé gái rời đi, hàn ý trong rừng dường như cũng dịu xuống đôi chút.
Xung quanh là một mảnh đen kịt, chỉ có viên dạ minh châu trong tay nàng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đi thêm một đoạn nữa, Sở Lạc đột ngột dừng lại, giơ viên châu lên soi kỹ con đường phía trước.
"Không đúng… ta không đi sai đường, nhưng lối này không giống như ban đầu… Ảo cảnh? Hay là thứ gì khác…" Sở Lạc nhíu mày, lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy, luồng hàn khí ban nãy lại chầm chậm quay về. Sở Lạc đã ở trong rừng quá lâu, bất giác hắt hơi một cái.
"Hắt xì—"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Lạnh rồi sao?"
Một giọng nói thì thào như mộng ngữ vang lên bên tai.
Sở Lạc nghiêng đầu nhìn sang.
"Ngươi tỉnh rồi à, trưởng lão?"
Nguyên Yếm vẫn thở đều, mắt khép hờ, như thể lời vừa rồi không phải từ miệng hắn thốt ra.