Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 493: Phần Mộ Của Ta
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:15:10
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dù ngươi có tìm được nàng, nhưng nếu nàng không muốn g.i.ế.c ngươi thì sao?" Sở Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Nguyên Yếm, hỏi.
Nguyên Yếm chưa từng nghĩ tới khả năng đó.
"Đạo – Ma vốn bất dung, huống hồ ta không phải hạng tu sĩ nửa vời như bọn người trong Thần Mộng Tông, g.i.ế.c một kẻ cũng phải do dự lề mề. Người c.h.ế.t dưới tay ta không ít, ngươi đoán xem, nếu nàng thấy ta, có liệu sẽ ôm chí trừ ma vệ đạo, quyết đem mạng ta mà đổi lấy yên dân không?"
Sở Lạc nhìn hắn đăm đăm, thật lâu sau mới bật cười khẽ, mang theo vài phần tự giễu: "Cũng phải, ác nhân thì không thể quay đầu. Đã gây tội thì phải trả giá. Trưởng lão, ngài rồi sẽ được như nguyện."
Nguyên Yếm mặt không biểu cảm, tựa người vào gốc cây bên cạnh, không đáp lại lời nàng, chỉ chậm rãi nâng tay lên, chăm chú nhìn bức họa của Sở Lạc trong tay.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Hừ," Sở Lạc liếc hắn một cái, nghiến răng, "Biến thái."
Nguyên Yếm không nhịn được trừng mắt nhìn nàng một cái.
Sở Lạc đã thu ánh mắt về, tỉ mỉ kiểm tra số ma tinh trong túi trữ vật. Bỗng, nàng khựng lại, rồi nhíu chặt mày, quay sang nhìn Nguyên Yếm.
"Hai trăm ngàn ma tinh, ngươi đem toàn bộ gia sản cho ta sao?!"
Nguyên Yếm bị tiếng hét bất ngờ của nàng làm cho giật mình, phải mất một lúc mới phản ứng lại.
"Sao? Ngươi không phải rất mê tiền sao? Hai trăm ngàn ma tinh mua bộ sách của ngươi, ngươi không cảm thấy mình lời to à?"
"Ta thấy ngươi đang mua mạng của ta thì có!"
"Khấu Hạ, hôm nay ngươi sao vậy?" Ánh mắt Nguyên Yếm hiện rõ vẻ nghi ngờ.
"Ta còn muốn hỏi ngươi kìa, trưởng lão, hôm nay ngài bị gì vậy?"
Bên cạnh, Trương Dực Xuyên đang nhắm mắt tọa công cũng mở miệng: "Đừng ồn nữa. Khấu Hạ, hắn đưa ngươi thì cứ cầm lấy."
"Nhưng mà Chủ Thượng, có tiền nên nhận, có tiền không thể nhận, ta..."
Sở Lạc còn muốn nói thêm, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của Trương Dực Xuyên, những lời định nói lại đành nuốt trở vào.
Hai trăm ngàn ma tinh cuối cùng vẫn nằm trong người nàng, Nguyên Yếm không lấy lại. Nửa tháng sau, bọn họ đặt chân đến địa giới của Ân Băng Giáo.
Đây là nơi nhân khẩu thưa thớt nhất trong toàn ma giới, rõ ràng là tiết xuân hoa nở, vậy mà nhiệt độ nơi này lại lạnh như giữa mùa đông.
Người thưa thì rừng rú hoang vu nhiều. Các loại thảo dược độc sinh trưởng trong băng hàn này đa phần đều là thứ Sở Lạc chưa từng thấy qua, nên trên đường nàng phải hết sức cẩn thận né tránh.
Dừng chân giữa hoang dã vô cùng nguy hiểm, vì thế khi vừa bước vào phạm vi của Ân Băng Giáo, thấy một trấn nhỏ đầu tiên, Trương Dực Xuyên quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Lúc ấy trời vẫn còn sáng.
"Đã đến đây rồi, từ giờ các ngươi không được ra ngoài một mình. Có việc gì, ít nhất phải hai người cùng hành động."
Ổn định trong một căn nhà bỏ trống, Trương Dực Xuyên căn dặn Sở Lạc và Linh Yểm.
"Người của Ân Băng Giáo cực kỳ nguy hiểm, bọn họ đều là những kẻ điên cuồng thành tín. Tình báo của chúng ta thâm nhập vào đó gần như đều bị phát hiện, sau đó bị tra tấn đến chết." Nói tới đây, giọng Trương Dực Xuyên cũng mang theo vài phần bất lực. "Nếu chạm mặt người của Ân Băng Giáo, cứ dùng Lam phù hộ thân, phá hủy vật trong Thần Ma Cảnh, đừng do dự, cũng đừng tiếc."
Ngay cả Trương Dực Xuyên cũng cẩn trọng như vậy, Sở Lạc nhớ tới đống tin tình báo về ma giới mà Liễu Tự Diêu từng đưa cho nàng.
Ba giáo sáu tông đều có ghi lại rõ ràng, chỉ riêng Ân Băng Giáo là được viết ít nhất. Lại có một câu dặn dò nhấn mạnh: cố gắng tránh xa bọn họ.
Tất nhiên, tín đồ của Ân Băng Giáo cũng hiếm khi rời khỏi khu vực cố định này.
Sau khi căn dặn xong, Trương Dực Xuyên đi vào bế quan. Sở Lạc nhìn bóng lưng hắn khuất dần, không nhịn được khẽ lẩm bẩm: "Hắn cứ hễ có thời gian là tu luyện, chẳng lẽ lần trước giao thủ với Giáo chủ Hồng Y vẫn chưa hồi phục?"
"Không đúng chứ, đã bao lâu rồi, sao còn chưa lành?"
Sở Lạc lầm bầm một mình, rồi thấy Linh Yểm bên cạnh lặng lẽ rời đi, cũng không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-493-phan-mo-cua-ta.html.]
Lại nhìn bóng lưng Linh Yểm, Sở Lạc khoanh tay, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Một tên rồi lại một tên khó nói chuyện như vậy, g.i.ế.c hết cho rồi."
"Tiểu yêu quái, ngươi định g.i.ế.c ai đó?" Giọng nói nhàn nhạt của Nguyên Yếm vang lên.
Nghe vậy, Sở Lạc buông vai: "Ai ta cũng không đánh lại, chỉ có thể g.i.ế.c ngươi thôi."
"Ngươi cũng không đánh lại ta," Nguyên Yếm thong thả bước đến, lắc lắc vò rượu trong tay trước mặt nàng, "Đi, trưởng lão dẫn ngươi đi uống rượu."
"Sao lại dẫn ta?"
"Hết cách rồi, Chủ Thượng không uống giọt nào, tên Dương Bình kia thì câm như hến, chẳng có hứng thú gì cả, ta không tìm ngươi thì còn biết tìm ai?"
"Chủ Thượng không uống rượu?" Sở Lạc bất chợt hỏi.
"Ừ," Nguyên Yếm gật đầu nhẹ, "Hắn xưa nay không hề uống rượu. Đi thôi đi thôi, trời sắp tối rồi."
Sở Lạc theo sau hắn, hai người rời khỏi trấn nhỏ, chẳng biết đang đi về nơi nào, càng lúc càng xa, càng lúc càng hẻo lánh.
"Khoan đã, Nguyên trưởng lão, chỉ là uống rượu thôi mà, đâu cần đi xa thế? Huống chi đây là địa bàn Ân Băng Giáo, Chủ Thượng đã dặn rất nguy hiểm rồi mà."
"Nguy hiểm… chỗ này đúng là nguy hiểm thật," Nguyên Yếm cười khẽ, "Nhưng ngươi đi theo ta, ta có thể để ngươi xảy ra chuyện sao?"
"Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là dẫn ta tới đâu?"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh phía trước đang xách vò rượu đã dừng lại.
"Đến rồi."
Sở Lạc nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy Nguyên Yếm vén qua bụi cây rậm rạp, phía sau là một gò đất thấp – một ngôi mộ nhỏ hiện ra.
Hắn vòng quanh tìm kiếm, không biết nhặt từ đâu một tấm ván gỗ, cắm ngay trước mộ, nơi vốn phải đặt bia đá.
Tấm ván ấy hẳn chính là bia mộ ban đầu, chỉ là trên mặt không có chữ nào, chỉ còn lốm đốm những vết m.á.u khô loang lổ, đã sớm không thể phân biệt hình thù.
Nguyên Yếm ngồi xuống trước mộ, không quay đầu lại, dùng ma khí ném một vò rượu về phía Sở Lạc.
Sở Lạc tiến lại gần, ánh mắt dừng lại giữa gò mộ và thân ảnh Nguyên Yếm.
Nguyên Yếm đã gỡ nắp vò rượu, ngửa đầu uống từng ngụm lớn.
"Trưởng lão, đây là mộ của ai?"
"Của ta."
"Cái gì?"
Đối diện ánh mắt sững sờ của Sở Lạc, Nguyên Yếm quay đầu lại, khẽ cười.
"Khi đó ta mới bảy tuổi, ngôi mộ này là do mẫu thân ta dùng tay đào từng chút một, đến khi hai bàn tay đẫm máu…" Ánh mắt hắn nhìn về tấm ván gỗ, trong đáy mắt hiếm khi hiện lên một tia ôn nhu, "Bà không biết viết chữ, may mà khi ấy… ta cũng chưa có tên."
Sở Lạc đã sững người: "Trưởng lão… chẳng lẽ trước đây ngài từng là người của Ân Băng Giáo?"
"Xem như là vậy." Nguyên Yếm nâng vò rượu, ngửa đầu dốc cạn từng ngụm nặng mùi cay nồng.
Sở Lạc trầm mặc, sau đó cũng mở nắp vò, ôm lấy nhấp một ngụm nhỏ.
Hôm nay, Nguyên Yếm yên lặng khác thường. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi gò mộ nhỏ kia, uống hết vò này đến vò khác, rượu trào ra nơi khóe môi, hắn cũng không lau.
"Vậy ngài làm sao lại gia nhập Đoạt Linh Giáo?" Sở Lạc thấy hắn bắt đầu say khướt, bèn tranh thủ lúc còn tỉnh táo để hỏi thêm đôi lời.