Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 492: Chết dưới ngọn thương của nàng
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:14:33
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ừm?" Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc hơi sững lại, "Ngươi không muốn sao?"
"Ngươi thấy ta giống như là muốn lắm à?"
Sở Lạc không đáp, ánh mắt khẽ liếc sang chỗ Trương Dực Xuyên.
Năm xưa, hắn vì không có được một bộ tâm pháp tốt, tu hành sai lối, mới thành ra bộ dạng như ngày nay.
"Ngươi đang mơ à, Chủ thượng cũng không muốn đâu," giọng cười của Nguyên Yếm vang lên, hắn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Sở Lạc, "Cả đời chúng ta, cũng chỉ đến vậy thôi, có sao sống vậy đi. Thứ tốt như vậy, ngươi tự giữ lấy mà tu luyện."
"Sống qua ngày? Cả đời còn dài lắm." Sở Lạc lẩm bẩm.
Nguyên Yếm quay mặt đi, khẽ đưa tay xoa mũi.
"Thần Mộng Tông cũng chưa từng đụng chạm gì tới Đoạt Linh giáo chúng ta, ngươi muốn tha thì tha, nhưng cái Ân Băng giáo kia thì không được, bọn chúng thật quá đáng, ít nhất cũng phải g.i.ế.c vài tên rồi đổ hết tội lên đầu Vũ Điệp giáo." Nguyên Yếm nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.
"Nhưng giờ chúng ta còn cách Ân Băng giáo khá xa." Sở Lạc thật ra không hiểu, theo vị trí hiện tại, gần nhất là Hợp Hoan tông, cớ gì lại nhất định phải đến nơi cực nam tìm Ân Băng giáo?
"Ngươi cứ coi như đang đi dạo giải sầu đi."
—
Đến tối, sau khi xử lý xong mọi chuyện trong ngày, Doãn Phách mới có thời gian mở ra bộ Thần Mộng Tâm Kinh mà Sở Lạc giao cho.
Hôm qua hắn chỉ vội vàng lật qua quyển đầu, vẫn chưa thể chắc chắn mười hai quyển đều là hàng thật.
Tuy rằng... nhìn Sở Lạc có vẻ không mang ác ý, nhưng vẫn phải đề phòng.
Doãn Phách kiểm tra kỹ hai quyển đầu rồi mở sang quyển thứ ba.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trong Thần Mộng Tông không có quyển thứ ba, hắn phải tốn thời gian để phân biệt thật giả.
Càng đọc, lòng hắn càng dâng lên xúc động.
Kết cấu ăn khớp, pháp môn ghi chép bên trong cũng không có điểm sai lệch, đây chính là quyển thứ ba thật sự.
Doãn Phách lại vội vàng lật sang mấy quyển sau, cuối cùng dừng ánh mắt ở quyển thứ chín.
Hiện tại, Thần Mộng Tông vẫn chưa tìm được quyển thứ ba và thứ chín. Nay Sở Lạc đã cho hắn quyển ba thật, vậy thì quyển chín...
Trong lòng tràn đầy mong đợi, hắn mở bìa quyển chín, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt hắn đỏ bừng, lông mày cau chặt.
"Nàng đưa nhầm sách rồi sao..."
—
Nguyên Yếm từ một đống Thần mộng tâm kinh nhặt ra quyển Thần Mộng Tâm Kinh thứ chín, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang Sở Lạc.
"Chỉ riêng quyển này là ta không hứng thú."
"Hả?" Sở Lạc nhận lấy quyển hắn ném qua, lật xem vài trang, giây tiếp theo, miệng nàng mở to đầy kinh hãi.
Quyển thứ chín nàng viết cho Doãn Phách sao lại ở đây!
Khoan đã, vậy thì quyển thứ chín đâu rồi?!
Sở Lạc lục lọi đống sách, tìm mấy lượt cũng không thấy.
Nói cách khác, quyển thứ chín tbị nàng đưa nhầm cho Doãn Phách rồi!
Sở Lạc cứng đờ tại chỗ.
Nàng còn muốn giữ hình tượng chị gái dịu dàng cơ mà...
...
Nguyên Yếm nhận lại số sách kia từ tay nàng, tiện tay ném thêm một túi trữ vật qua.
"Bổn trưởng lão không chiếm lợi ngươi, trong đó là ma tinh mua sách, quyển thứ chín ở đâu thì mau giao ra."
Sở Lạc rưng rưng như sắp khóc: "Chắc... mất rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-492-chet-duoi-ngon-thuong-cua-nang.html.]
"Mất rồi?" Nguyên Yếm nghiêng đầu suy nghĩ, "Cũng được."
Ngay lúc Sở Lạc còn chưa hiểu ý hắn, chợt thấy Nguyên Yếm lấy ra một đốm lửa, thiêu rụi cả mười một quyển.
"Này này này, trưởng lão ngươi đang làm gì vậy!"
"Đốt sách." Nguyên Yếm mặt không đổi sắc, "Không đốt thì sau này ngươi còn muốn xem."
"Ta không được xem à?"
"Đọc thứ lành mạnh một chút." Nguyên Yếm đưa tay vỗ vai nàng.
Sở Lạc ngồi phịch xuống, mở túi trữ vật ra: "Thôi được, dù sao ngươi cũng đã trả tiền, để xem trong này có bao nhiêu ma tinh... ủa?"
Giây tiếp theo, nàng lôi từ trong túi ra một bức họa.
Nhìn gương mặt quen thuộc vẽ trong tranh, Sở Lạc lộ vẻ mặt hết sức vi diệu, quay đầu nhìn Nguyên Yếm.
"Trưởng lão, ngài lén giữ bức họa của Sở Lạc làm gì vậy?"
Nghe vậy, Nguyên Yếm đang đốt sách như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng giật lấy bức họa từ tay Sở Lạc, cuống quýt cất đi.
"Không có gì đâu, lo mà đếm bạc của ngươi đi!"
Sở Lạc không đáp, chỉ chau mày, ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo Nguyên Yếm.
Trước khi gia nhập Đoạt Linh giáo, nàng chắc chắn bản thân chưa từng có giao tình gì với người tên Nguyên Yếm này.
Một kẻ xa lạ, lại nghiêm cẩn như vậy, thế mà trong tay hắn lại có họa tượng của nàng – mà không phải loại truy nã treo khắp ma giới – chẳng lẽ… hắn đã nhận ra thân phận thật của nàng rồi sao?
Nghĩ tới đây, lòng Sở Lạc khẽ siết lại, ánh nhìn len lén liếc qua Nguyên Yếm đã mang thêm vài phần đề phòng.
Dẫu Sở Lạc cố che giấu thế nào, nhưng Nguyên Yếm chuyên l.à.m t.ì.n.h báo, đương nhiên nhận ra điều khác thường.
Định không giải thích gì, nhưng ánh mắt kia khiến hắn không thể làm ngơ, cuối cùng nhịn không nổi nữa, đưa ngón tay dí thẳng vào trán nàng.
"Ngươi đang thầm mắng ta trong bụng đấy à?!"
"Hả?" Sở Lạc ngẩn người.
Nguyên Yếm bất đắc dĩ thở dài, sau đó lấy lại bức họa vừa cất đi ban nãy.
"Ngươi không thấy nàng rất đẹp sao?"
"Đó là sự thật, không cần phải 'thấy'," Sở Lạc nghiêm túc đáp, "Nàng vốn đã rất đẹp rồi."
"Ta nghe nói, nữ nhân thường hay ganh tị với những kẻ xinh đẹp hơn mình," Nguyên Yếm nheo mắt lại, "Thế cớ sao ngươi lại không có chút nào ghen ghét với Sở Lạc?"
Nghe hắn nói thế, lại giống như vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của nàng.
Sở Lạc nhìn hắn, chớp chớp mắt.
Chuyện gì thế này?
"Ngốc quá," Nguyên Yếm thấy nàng im lặng hồi lâu, không nhịn được mắng khẽ, rồi tiếp lời, "Người tên Sở Lạc kia là đệ tử của Thiên tự mạch trong đạo môn Lăng Vân tông ở Đông Vực, ngươi từng nghe tới Thiên tự mạch chưa? Trong đạo môn, đó gần như là truyền thừa tôn quý bậc nhất, đạo tu của Thiên tự mạch Lăng Vân, xưa nay đều là nhân vật đứng ở đỉnh cao của tu chân giới."
Thấy hắn giảng giải nghiêm túc như vậy, khóe môi Sở Lạc bất giác nhếch lên một nụ cười.
"Vậy nên," nàng cười khẽ, "Trưởng lão Nguyên Yếm, chẳng lẽ ngài cũng muốn vào Thiên tự mạch của Lăng Vân tông, mong Sở Lạc thu ngài làm đồ đệ sao?"
Chưa dứt lời, Nguyên Yếm đã không khách khí mà giơ tay gõ mạnh vào đầu nàng.
"Thật muốn bổ đầu ngươi ra xem rốt cuộc mỗi ngày trong đầu đang nghĩ cái gì." Nguyên Yếm nghiến răng nói.
"Thì ngài nói rõ ra đi," Sở Lạc vừa xoa trán, vừa làu bàu, "Tự dưng lại cất hình một nữ nhân xa lạ làm gì chứ?"
"Ta phải tìm được nàng," Nguyên Yếm cụp mắt, giọng cũng trầm xuống vài phần, "Sau đó… c.h.ế.t dưới mũi thương của nàng."
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Sở Lạc đông cứng lại.
"Ngài đừng đùa kiểu đó."
"Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?" Nguyên Yếm nhướng mày, "Con người cuối cùng rồi cũng phải chết. Với thân phận và địa vị của Sở Lạc, cùng những việc nàng từng làm trong tu chân giới, tương lai ắt sẽ trở thành người được vạn người chú mục. Một nữ tử tuyệt sắc như thế, nếu được c.h.ế.t dưới tay nàng, còn hơn là âm thầm mục nát không ai hay biết."