Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 491: Nếu có khó khăn, hãy đến tìm ta
Cập nhật lúc: 2025-06-26 01:56:02
Lượt xem: 146
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng ba xuân về, hoa đào nở rộ tươi thắm, dưới ánh trăng sáng rỡ tạo thành biển hoa hồng nhạt trải dài.
Tà váy đỏ buông lơi từ cành đào, theo gió khẽ lay động, hương hoa lượn lờ giữa không trung.
Doãn Phách đến nơi thì thấy dưới tàng đào có một nữ tử vận y phục đỏ đang ngồi tựa như nhàm chán chờ đợi. Nàng cầm một quyển sách không rõ tên, mượn ánh trăng chăm chú đọc.
Hắn nhìn kỹ gương mặt kia, chợt thấy có chút quen thuộc.
Sở Lạc cảm thấy có người đến, bèn thu quyển sách lại, quay đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Trong mắt Doãn Phách thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Thì ra là ngươi..."
Sở Lạc đã từ trên cây đáp xuống, đi đến trước mặt hắn: "Ngươi từng gặp ta?"
"Thấy qua tranh vẽ." Ánh mắt Doãn Phách trở nên phức tạp.
Nghe vậy, Sở Lạc cũng sực nhớ — hiện tại nàng vẫn là mục tiêu bị toàn ma giới truy lùng.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ cười nhẹ: "Giờ ngươi có đang nghĩ đến chuyện bắt ta lại, giam ở Thần Mộng Tông, chờ lúc tông môn gặp nguy thì đem ra làm con bài mặc cả, đổi lấy đường sống cho tông môn không?"
Tâm tư thầm kín bị nói toạc ra, Doãn Phách vội dời ánh mắt đi.
"Sở cô nương và Thần Mộng Tông không oán không thù, ta sẽ không làm đến mức ấy. Chỉ là... chúng ta trước nay chưa từng gặp mặt, Sở cô nương đến tìm ta, có chuyện gì?"
"Nói chính xác, là tới đưa một vật."
Sở Lạc lấy ra một bản chép tay Thần mộng tâm kinh đưa cho hắn.
"Thần Mộng Tâm Kinh?!" Doãn Phách thất sắc, nhìn kỹ lại, quả nhiên đầy đủ mười hai quyển, ngay cả quyển ba cũng có, "Sao ngươi lại có được..."
"Chuyện này để sau hẵng nói." Sở Lạc dừng một chút rồi nói tiếp, "Hiện nay Ma giới tựa như một vũng nước đục, trong hoàn cảnh như thế này, muốn tìm được một hai viên minh châu thật quá khó khăn. Doãn Phách, ta giao tâm pháp này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể kiên trì đi một con đường chính đạo."
"Dù trên con đường đó không ai đồng hành, sẽ bị lũ ô hợp kia nghi ngờ, chế giễu, con đường này rất khó, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể làm được."
Nghe nàng nói những lời này, đối diện với ánh mắt của Sở Lạc, vành tai Doãn Phách đỏ lên.
"Ngươi đâu phải ta, sao biết ta có thể làm được hay không..."
Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng dám liều mình đối mặt với sự truy sát của cả Ma giới, vẫn có thể xuất hiện trước mặt mình, làm được đến mức đó cũng không dễ gì.
Sở Lạc im lặng chốc lát, rồi mỉm cười: "Bởi vì ta không hề nói đùa. Nếu một ngày nào đó, ngươi dùng Thần Mộng Tâm Kinh này để làm điều ác, bất kể ngươi ở đâu, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi."
Giọng nói bình thản của nàng lại mang theo sự kiên định không thể lay chuyển, Doãn Phách thậm chí còn nghe ra sát ý mơ hồ trong đó.
Trong lúc ngây người, tay Sở Lạc đã đặt lên đầu hắn.
Dù sao cũng là một thiếu niên mười bốn tuổi, Sở Lạc vẫn cao hơn hắn một chút.
Nàng như một tỷ tỷ nhẹ nhàng xoa đầu hắn, rồi nói: "Nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta. Đệ tử Thượng Vi tông, luôn có cách để liên hệ được với ta."
Nói xong, trước ánh mắt sững sờ của Doãn Phách, Sở Lạc xoay người rời khỏi rừng đào.
Mà Doãn Phách vẫn đứng ngây ra đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào phớt trắng hồng rơi xuống phủ kín vai hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-491-neu-co-kho-khan-hay-den-tim-ta.html.]
Trong lòng hắn không rõ là cảm giác gì, từ lúc người tên Phương Hạ của Thượng Vi tông đến truyền lời, mọi chuyện dường như đều trở nên kỳ lạ.
Sở Lạc vì sao lại đến gặp hắn?
Vì sao nàng chỉ gặp một mình hắn...
Lòng bỗng chấn động, Doãn Phách bất chợt đuổi theo hướng Sở Lạc rời đi, nhưng từ lâu đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Các ma tu trong Chấp Pháp điện của Thần Mộng Tông cảm thấy đêm nay thật quá mức ly kỳ.
Vốn dĩ việc Thủ tọa cho phép họ tan ca sớm đã là chuyện hiếm thấy, ai nấy đều sớm thu xếp xong chuyện riêng để vui chơi buổi tối, nào ngờ nửa đêm một đạo khẩn lệnh gọi tất cả trở về, tập hợp gấp trong Chấp Pháp điện.
Thế là cứ thế bận rộn đến tận bình minh.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Thủ tọa, những nơi có thể tra đã tra hết rồi, không tìm được người tên Sầm Lưu Hỏa."
Trên vị trí cao nhất, Doãn Phách đang cầm trong tay một bản truy nã có hình vẽ của Sở Lạc, nghe được báo cáo phía dưới thì hàng mi dài khẽ rũ xuống.
"Sầm Lưu Hỏa? Tiểu cữu à, thì ra cả đêm qua Chấp Pháp điện lục tung lên là để tìm Sầm cô nương sao? Nhưng không phải hôm qua đã cho người đưa cô ấy rời tông môn rồi sao, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?" Giản Dật Phàm hiếm khi tự mình đến Chấp Pháp điện, cười hì hì hỏi, "Tiểu cữu đang xem gì vậy?"
Hắn tiện tay đoạt lấy bản truy nã từ tay Doãn Phách.
Doãn Phách vẫn cụp mắt, thản nhiên nói: "Chỉ là cảm thấy Sầm cô nương là ân nhân cứu mạng của ngươi, tạ ơn qua loa như vậy không ổn..."
"Á?! Một đại mỹ nhân như thế mà lại có mặt trong lệnh truy nã! Nếu có thể làm phu nhân của ta thì tốt biết mấy!" Giản Dật Phàm đột nhiên gào lên.
Nghe vậy, Doãn Phách hơi nhíu mày, giây tiếp theo đoạt lại lệnh truy nã từ tay hắn.
"Nàng không phải người mà ngươi xứng được," Doãn Phách vừa cuộn tờ truy nã lại vừa nói, "Sáng sớm thế này đến Chấp Pháp điện làm gì."
"Tiểu cữu nói như vậy tổn thương người ta quá rồi..." giọng Giản Dật Phàm mang theo mấy phần ấm ức.
Doãn Phách sực tỉnh, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta không để ý. Gần đây công vụ bận rộn, nếu không có việc gì thì quay về đi."
"Tất nhiên là có rồi, là chuyện cấm rượu đó... Tiểu cữu, lần trước người còn bảo nếu ta không nhịn được thì có thể cho người ra ngoài mua, sao giờ lại đột nhiên bảo bọn họ không được đi mua nữa? Không có rượu thì ta sống sao nổi..."
Doãn Phách liếc mắt nhìn hắn.
"Nếu chỉ là chuyện này, đừng đến tìm ta nữa, ta rất bận."
—
Rời khỏi địa phận Thần Mộng Tông, bốn người lại tiếp tục hành trình hướng về phía Ân Băng giáo.
Sở Lạc đi đầu với tâm trạng khá tốt, vừa đi vừa khe khẽ ngâm nga, trong ba người theo sau, chỉ có Nguyên Yếm là thỉnh thoảng bắt chuyện với nàng.
Lúc này trong tay Nguyên Yếm là một quyển Thần Mộng Tâm Kinh do Sở Lạc sao chép, nhưng hắn xem mà chẳng mấy hứng thú.
"Khấu Hạ, chúng ta tốn bao công sức đưa ngươi vào Thần Mộng Tông, cuối cùng ngươi chỉ mang ra cái này thôi sao? Một người cũng không giết?"
"Họ cũng tốt mà, còn tặng ta một phần hậu lễ rất phong phú nữa, nhận lễ rồi thì phải biết điều chứ, đã nhận ma tinh của họ rồi sao ta còn gây sự với họ được? Hơn nữa, đây là Thần Mộng Tâm Kinh thật đấy, không phải rất đáng giá sao?" Sở Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi.
"Không đáng!" Nguyên Yếm ném cuốn sách lại cho nàng.
"Trưởng lão! Đây là Thần Mộng Tâm Kinh mà!"
"Ta biết chứ, nhưng thì sao? Tâm pháp tu hành chúng ta có sẵn rồi, ngươi đưa cái này cho ta, chẳng lẽ muốn ta tán công, bắt đầu luyện lại từ đầu với bộ này chắc?"