Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 490: Đi gặp nàng

Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:46:21
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tiếng khóc của Doãn Phách dần lắng xuống, trong động phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.

Sở Lạc nhìn thấy Doãn Phách đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi từng chút một chỉnh lại áo bào, lau sạch gương mặt cho t.h.i t.h.ể lão nhân.

Khoảng thời gian duy nhất hắn có thể tùy ý bộc lộ nét trẻ con đã trôi qua, hắn lại trở về dáng vẻ cẩn trọng, chu toàn như ban ngày.

“Tổ phụ, trong lòng con đã sớm có đáp án, chỉ là bao năm qua luôn lo sợ mất đi thêm nữa, sợ hãi lùi bước, không dám dốc hết toàn lực.”

“Hiện tại ngẫm lại, Hình như cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi.”

“Phách nhi cáo lui, đợi vài ngày nữa rảnh rỗi sẽ lại đến thăm tổ phụ.”

Sau khi Doãn Phách rời khỏi nơi ấy, Sở Lạc cũng cùng Linh Yểm lặng lẽ thoát ra khỏi kết giới.

Dọc đường đi, Sở Lạc trầm ngâm mãi, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Chuyện Doãn lão tổ  đã ngã xuống, ngươi đừng để lộ ra ngoài.”

“Ngươi nghĩ ta hứng thú với mấy việc thế này sao?” Linh Yểm hờ hững nói.

“Ta tạm tin ngươi.” Sở Lạc cân nhắc rồi đáp.

Linh Yểm nhướng mày: “Tạm tin?”

“Không còn lão tổ họ Doãn, Thần Mộng Tông nhất định sẽ bị nhắm đến. Nếu ma giới cứ chiến loạn không ngừng, d.a.o động không yên, e là ngươi cũng thấy phiền rồi.”

“Ta sẽ không ở lại ma giới lâu nữa. Ngươi đoán xem, bước tiếp theo ta sẽ đi đâu?”

Gặp phải ánh mắt đầy hứng thú của Linh Yểm, lòng Sở Lạc khẽ chùng xuống.

Tên này mà đi đâu cũng là tai họa, hắn ở lại đây dằn mặt bọn tu ma còn đỡ, lỡ như sang Đông Vực, chẳng phải m.á.u chảy thành sông sao?

“Đến Đông Vực đi,” Sở Lạc liền giở kế phản gián, mỉm cười nói, “Ta làm người dẫn đường cho ngươi.”

Nghe vậy, Linh Yểm bật cười: “Ngươi nghĩ mình còn sống mà rời được ma giới sao?”

Trở về nơi ở, Linh Yểm rời đi. Sở Lạc cũng không nghỉ ngơi, mà tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu chép lại từng chữ tâm pháp Thần Mộng mà nàng nhìn thấy trong thức hải.

Bộ Thần Mộng Tâm Kinh chân chính tổng cộng có mười hai quyển, khác với đa phần tâm pháp tu ma, bộ này đặc biệt chú trọng rèn luyện tâm tính và bản tâm.

Nàng lại nhớ tới quyển sách mà mình mua từ tay tên bán sách nọ, cũng có mười hai quyển, xem ra tên kia cũng khá nghiêm túc.

Trong hai ngày ở lại Thần Mộng Tông, nàng  dò la được chút ít về Thần Mộng Tâm Kinh.

Tuy không thể mở cấm địa, toàn bộ tâm pháp đã thất truyền, nhưng không có nghĩa là trong tông môn không còn bản nào. Ít nhất thì quyển đầu tiên vẫn là thứ mà mọi tu sĩ trong tông đều có thể tu luyện.

Như Doãn lão tổ , Doãn Phách, và cả Giản Dật Phàm, từ đầu tới cuối đều tu luyện Thần Mộng Tâm Kinh. Nhưng do thiếu mất quyển thứ ba, họ chỉ có thể tu luyện đến quyển thứ hai, không dám động đến quyển thứ tư và những phần sau.

Chỉ hai quyển tâm pháp chưa hoàn chỉnh, đã đủ giúp lão tổ họ Doãn tu luyện đến cảnh giới Động Hư. Sở Lạc không rõ giới hạn của bộ tâm pháp hoàn chỉnh sẽ ra sao, nhưng chỉ nhìn Doãn Phách tuổi nhỏ đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, có lẽ, giao Thần Mộng Tâm Kinh cho hắn, tương lai sẽ có cơ hội thấy được điểm cuối của bộ tâm pháp này.

Mãi cho đến hừng đông, bên ngoài mới truyền đến tiếng động. Sở Lạc lúc này mới thu lại bản chép tay của mình.

Đẩy cửa ra, là đệ tử của chấp pháp điện đến đưa quà cảm tạ vì nàng đã cứu Giản Dật Phàm, đồng thời cũng báo cáo tiến độ điều tra vụ hành thích. Có vẻ như, Doãn Phách đã quyết định để nàng rời khỏi Thần Mộng Tông.

Sở Lạc cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng hôm qua ở trên phố, lời hắn nói vẫn ngầm ám chỉ nàng tạm thời chưa thể rời đi, sao hôm nay lại đột ngột thay đổi?

“Vậy ta sẽ rời đi vào chiều nay. Giờ Doãn phong chủ đang ở đâu? Ta muốn đến cáo biệt một tiếng.” Sở Lạc nói.

Nghe vậy, vị đệ tử kia áy náy cười đáp: “Thủ toạ đang xử lý công vụ, có lệnh cấm bất kỳ ai đến quấy rầy, e rằng Sầm cô nương không thể gặp được.”

“Không sao, ta thu xếp đồ đạc rồi sẽ đi ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-490-di-gap-nang.html.]

Chiều hôm đó, đệ tử chấp pháp tiễn Sở Lạc rời khỏi Thần Mộng Tông, sau đó quay lại báo tin cho Doãn Phách.

Lúc ấy, Doãn Phách đang ngồi bên án thư, lật xem danh sách trong tay, gương mặt non trẻ phủ một tầng sương mỏng, bầu không khí trong điện cũng theo đó trở nên nặng nề, khiến vị đệ tử kia không dám lên tiếng quá lớn, càng thêm cung kính.

“Thủ toạ, Sầm cô nương đã rời khỏi tông môn rồi.”

“Ừm,” Doãn Phách lạnh nhạt đáp, đến ánh mắt cũng không buồn ngẩng lên, “Còn nhanh hơn ta tưởng.”

Đệ tử báo xong liền vội rời khỏi chấp pháp điện. Doãn Phách cầm lấy bút chu sa, bắt đầu khoanh từng cái tên trên danh sách.

Không còn thời gian điều tra thân phận thật sự của Sở Lạc nữa, phải lập tức tiễn nàng rời khỏi Thần Mộng Tông. Chuyện kế tiếp hắn cần làm, không thể để ai quấy nhiễu.

Trong Thần Mộng Tông có không ít kẻ ăn chơi sa đọa, mà những kẻ ấy, lại chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản hắn tiến lên vị trí kia.

Vậy thì tiếp theo, hắn sẽ từng bước, từng bước, loại bỏ bọn họ.

Chu sa trong tay hắn lưu lại từng vệt đỏ rực như m.á.u trên tờ danh sách.

Đột nhiên, bên ngoài đại điện truyền đến một giọng nói vội vã:

“Thủ toạ, sứ giả của Thượng Vi Tông tới!”

Nghe vậy, động tác trong tay Doãn Phách khựng lại, ngẩng mắt lên: “Mời vào.”

Tuy Thần Mộng Tông có quan hệ với Thượng Vi Tông, nhưng cũng chỉ dừng ở việc mua bán bản tin Thượng Vi Nguyệt Báo. Trong đại thế cục đạo ma đối lập, Thần Mộng Tông  không dám thân cận đạo môn Đông Vực. Có điều, Thượng Vi Tông có quyền miễn trừ nhất định trong giới ma tu.

Nhưng hiện tại còn chưa đến ngày đầu tháng — thời điểm phát hành nguyệt báo sao lại tới rồi?

Lúc đệ tử Thượng Vi bước vào, Doãn Phách đã cất kỹ danh sách đi.

“Thượng Vi Tông, Phương Hạ, ra mắt Doãn phong chủ.”

Nghe vậy, Doãn Phách cũng đáp lễ: “Mời ngồi.”

Phương Hạ cười nhẹ: “Không cần khách sáo, ta chỉ là được người nhờ vả, đến truyền một câu.”

Trong đầu Doãn Phách hiện lên vô số khả năng.

Kẻ có thể tiếp xúc với đệ tử Thượng Vi Tông, ắt phải là một tu sĩ đạo môn. Mà hắn không nhớ bản thân từng kết giao với ai bên đạo tu.

“Giờ Tý tối nay, rừng đào phía nam thành. Làm phiền Doãn phong chủ đến một mình, người ấy có lời muốn nói với ngài.” Phương Hạ tiếp tục nói.

Lời vừa dứt, sắc mặt Doãn Phách càng thêm cẩn trọng.

Phương Hạ cũng biết chuyện này là rủi ro rất lớn đối với đối phương, nhưng nhớ lại người đã giao việc này cho mình, hắn cũng chỉ biết cười khổ.

“Ta biết Doãn phong chủ lo ngại điều gì, nhưng hôm nay mạo muội xin nói thêm một câu.”

“Đi gặp nàng, sẽ không khiến ngài thất vọng đâu.”

Nghe vậy, Doãn Phách hơi gật đầu, vẫn lễ độ đáp: “Đa tạ đạo hữu truyền lời.”

Khi màn đêm buông xuống, Doãn Phách đứng trước chấp pháp điện, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng đang cân nhắc điều gì.

Không bao lâu sau, đám tu sĩ được hắn phái đi điều tra đã trở lại.

“Thủ toạ, đã xác minh xong. Kẻ tên Phương Hạ đúng là nội môn đệ tử Thượng Vi Tông.”

“Ừm.” Doãn Phách khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lóe tia sáng lạnh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Tối nay giải tán trực ban sớm. Trước giờ Tý.”

Loading...