Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 489: Lão tổ họ Doãn
Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:45:52
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trương Dực Xuyên vẫn luôn tìm ngươi.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Linh Yểm liền nhạt đi.
“Ngươi tưởng ta không biết chuyện đó sao?”
“Vậy xem ra, ngươi không hề muốn nhận lại A Sam.”
“Là A Sam hay Trương Dực Xuyên, ta vẫn luôn phân biệt rất rõ.”
“Vậy ngươi có muốn gặp lại A Sam không?”
Ngay khoảnh khắc câu nói ấy rơi xuống, Sở Lạc thấy thân hình Linh Yểm khựng lại tại chỗ.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, gió cũng im bặt, thời gian như kéo dài vô tận.
“Ta… cũng đã chẳng còn là vị Thiếu chủ họ Tề ngày xưa nữa rồi.”
Linh Yểm tiếp tục bước đi, Sở Lạc lặng lẽ theo sau. Nàng tưởng sẽ cứ lặng lẽ tiễn hắn rời khỏi Thần Mộng Tông, nào ngờ hắn lại bất ngờ xoay người, kéo nàng nép mình vào một góc khuất.
Chỉ chốc lát sau, Sở Lạc đã biết có chuyện gì xảy ra , có người đang đi về phía này.
Đó là một thiếu niên vóc dáng khá cao, chỉ đi một mình. Khi đến gần, mới nhận ra người đó chính là Doãn Phách.
Hắn hết sức cảnh giác, bề ngoài thì như không để tâm gì, nhưng thực chất mọi động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi mắt hắn, hoàn toàn khác hẳn đám ma tu dễ lừa của Thần Mộng Tông.
Ở cạnh một người như vậy, chẳng thể nào lơi lỏng dù chỉ một khắc.
Nhìn thấy Doãn Phách đi ngang qua trước mặt, Sở Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng lại trỗi lên nghi hoặc.
“Trễ thế này rồi, hắn một mình đi đâu vậy? Mau theo xem.”
Sở Lạc kéo sợi xích nơi tay áo Linh Yểm, nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ cau mày nhìn nàng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Sao lúc nào ngươi cũng tò mò vậy chứ? Ngày mai ta không tới nữa đâu!”
“Ngày mai tính sau! Mau đi, không lát nữa mất dấu thì sao.”
Nơi lão tổ họ Doãn bế quan trong Thần Mộng Tông, mới thật sự là cấm địa. Từ rất xa đã có ba lớp ma tu canh giữ, các trận pháp và kết giới bố trí ở đó không thua gì đại trận hộ tông.
Và từ trước tới nay, người duy nhất có quyền ra vào nơi này — chỉ có mình Doãn Phách.
Sở Lạc nhờ phúc phần của Linh Yểm mà được hưởng ké cảm giác lấy mạnh áp chế tất cả, rất sảng khoái. Hắn trực tiếp mở một khe nhỏ trong kết giới đủ cho hai người đi qua, lúc hai người vào trong, kết giới lại khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bóng dáng thiếu niên kia đi thẳng về phía động phủ ở trung tâm, nơi ma khí nồng đậm nhất, là chỗ Doãn lão tổ đang bế quan.
Sở Lạc và Linh Yểm theo sát phía sau.
“Doãn Lão tổ nghe nói là đại năng ma tu Động Hư cảnh, chúng ta đừng tới gần quá, kẻo bị phát hiện.”
Linh Yểm bên cạnh tỏ vẻ chẳng mấy để tâm: “Tới gần chút cũng chẳng sao.”
Sở Lạc không để ý tới câu nói ấy, chỉ tập trung dò xét động tĩnh bên trong động phủ.
“Phách nhi bái kiến tổ phụ.”
Tiếng thiếu niên trầm ổn vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-489-lao-to-ho-doan.html.]
“Mấy ngày rồi chưa đến bái kiến tổ phụ, tổ phụ… vẫn như cũ nhỉ.”
“Hôm nay ta đã đưa ra một quyết định, ban hành lệnh cấm rượu trong tông môn, gây nên không ít phản đối, có lẽ… có lẽ ta đã sai.”
“Chỉ là nhìn cục diện Ma giới hiện giờ, Thần Mộng Tông không thể cứ u mê như trước nữa. Cho nên ta mới… nhưng ta đâu phải tông chủ Thần Mộng Tông, Giản Dật Phàm mới là thiếu tông chủ, tương lai cũng sẽ kế vị. Nhưng ta tuyệt đối không thua kém hắn, ta cũng… không muốn mãi phải đứng dưới người khác.”
“Hôm qua thiếu tông chủ bị ám sát, chuyện này trong lòng ta cũng đã đoán được phần nào. Bọn chúng không phải nhằm vào tính mạng của thiếu tông chủ, người mà chúng muốn giết… e là Sầm Lưu Hỏa đã cứu hắn.”
“Ta vẫn chưa thể xác định nàng ta thuộc về thế lực nào, nhưng hai ngày nay ở trong Thần Mộng Tông, nàng ta chưa gây ra chuyện gì lớn. Ta nghĩ rất có thể nàng là người được cử đến để dò xét thái độ của Thần Mộng Tông.”
“Vô Hận Tông và Bạch Hỏa Tông đã có dấu hiệu liên thủ đối phó với Vũ Điệp Giáo. Nếu nàng là người của Vũ Điệp Giáo, có lẽ là đến để kết minh với Thần Mộng Tông. Nhưng trận chiến này, ta không định tham dự.”
“Thần Mộng Tông bề ngoài thì vẻ vang, thực ra bên trong đã rệu rã. Có thể dùng được, cũng chỉ còn đám người của Chấp Pháp điện.”
“Nếu mù quáng tham chiến, chưa chắc đã giành được bao nhiêu tài nguyên, nhưng chắc chắn sẽ để lộ bộ mặt yếu kém của Thần Mộng Tông. Sau Vũ Điệp Giáo, chúng ta có thể sẽ là kẻ tiếp theo bị đồ sát.”
“Gần đây ta suy nghĩ quá nhiều chuyện, hình như đã gầy đi rồi… tổ phụ…” Giọng Doãn Phách như nghẹn lại, “ta không thấy vui.”
Ngoài động phủ, Sở Lạc nhìn Linh Yểm với ánh mắt nghi hoặc.
Là ảo giác của nàng sao? Hay là Doãn lão tổ đã phát hiện ra sự hiện diện của họ? Vì sao suốt nãy giờ nàng chỉ nghe được tiếng của Doãn Phách, mà không hề nghe được lời nào của lão tổ?
Linh Yểm dời ánh mắt, không đáp.
Đối với Doãn Phách, có lẽ đây là nơi duy nhất mà hắn có thể trở lại làm một đứa trẻ. Hắn buông bỏ mọi đề phòng, giọng nói cũng chẳng còn vẻ lãnh đạm điềm tĩnh ban ngày, thay vào đó là nét mỏi mệt vừa đủ.
“Hôm nay ra khỏi tông, ta nhìn thấy một chiếc vòng ngọc, rất giống chiếc mà hồi nhỏ ta từng làm hỏng của tỷ tỷ. Ta liền mua về, chỉ là vật phàm, ta còn lo tỷ tỷ sẽ không thích.”
“Có điều chắc ta nghĩ nhiều rồi. Tỷ tỷ có gia đình riêng, có người mà nàng trân trọng nhất, nếu ta không vào Chấp Pháp điện, không chia bớt quyền lực của bọn họ, có lẽ còn có thể thân thiết như hồi nhỏ, không chút ngăn cách.”
“Tổ phụ, ta không biết phải làm sao…” Giọng Doãn Phách đã nghẹn lại, tựa như đang khóc, “mọi người đều trách móc ta, ai cũng cho rằng ta không xứng với vị trí kia, nhưng ta chỉ muốn giữ cho Thần Mộng Tông còn sống…”
“Ta phải làm sao đây? Có phải chính tay ta phải đưa Giản Dật Phàm lên ngôi tông chủ sao?”
“Nhưng người biết mà, chuyện hắn làm được, ta cũng làm được, chuyện hắn không làm được, ta vẫn có thể làm được. Tại sao người ngồi lên vị trí đó lại không thể là ta?”
“Tổ phụ… tổ phụ… bên cạnh Phách nhi giờ chỉ còn mình người thôi.”
“Người có thể mở mắt nhìn Phách nhi một chút được không? Năm nay ta lại cao thêm rồi, người từng nói… chờ ta qua sinh nhật mười hai tuổi, sẽ dẫn ta đi chơi ở Đông Vực mà…”
“Tổ phụ, xin người hãy mở mắt nhìn con một chút… con phải làm sao đây… vì sao đến cả người cũng rời bỏ con rồi…”
Trong động phủ, giọng thiếu niên đã nghẹn ngào đến mức không thành tiếng.
Còn bên ngoài, Sở Lạc sững sờ đứng lặng.
Trước đó, để tránh kinh động đến lão tổ họ Doãn, nàng vẫn luôn không dám dùng thần thức dò xét bên trong động phủ.
Mãi đến lúc này nàng mới hiểu ra, câu nói “có lại gần cũng không sao” của Linh Yểm trước đó rốt cuộc là có ý gì. Nàng khống chế thần thức tiến vào trong động, lnhìn thấy thiếu niên đang quỳ phục trên t.h.i t.h.ể lạnh băng của một lão giả, vùi đầu mà khóc.
Thì ra, lão tổ họ Doãn… đã sớm ngã xuống từ nhiều năm trước, chỉ là tin tức chưa từng bị truyền ra ngoài, thiên hạ vẫn lầm tưởng ông còn sống.
Và người duy nhất biết rõ chân tướng, chỉ có mình Doãn Phách.
Sở Lạc nhớ lại những gì mình nghe được hôm nay — mấy vị trưởng lão trong Thần Mộng Tông sau khi bị trục xuất vẫn còn oán trách Doãn Phách, nói hắn dựa vào chỗ dựa là lão tổ để tác oai tác quái trong tông môn, ngang ngược lộng quyền.
Nhưng chẳng ai biết rằng, vị thiếu niên này… đã sớm không còn chỗ dựa nào nữa.