Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 488: Lời nhắc nhở của Cổ Thần

Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:45:05
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng vọng ra tiếng trò chuyện giữa Doãn phu nhân và Giản Dật Phàm.

“Không phải con không biết, ngay từ đầu phụ thân đã định truyền ngôi Tông chủ cho tiểu cữu rồi. Nhưng người đi quá đột ngột, chưa kịp để lại lời dặn, khiến tiểu cữu canh cánh trong lòng. Bao năm nay cứ ngăn cản con kế nhiệm thì thôi, cớ sao cả chuyện con uống rượu mà cũng phải quản?”

“Chuyện lệnh cấm rượu này, đúng là Tiểu Phách có phần thiếu suy xét. Hôm nay cũng có không ít trưởng lão đến tìm ta, ta hiểu cả. Nhưng con uống nhiều rượu như vậy mỗi ngày có hại cho việc tu hành. Tiểu Phách cũng  là có lòng tốt mà thôi.”

Doãn phu nhân dịu dàng khuyên nhủ con trai.

“Nhưng lệnh đã ban ra rồi không thể thu hồi lại, ta không tiện làm mất mặt nó. Dù sao Tiểu Phách cũng là tiểu cữu của con mà. Phàm nhi yên tâm, nó không tranh đoạt chức Tông chủ với con đâu. Chẳng qua là muốn đợi con chín chắn thêm rồi mới cho kế nhiệm. Tiểu Phách nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phò tá con. Con ấy à, cũng nên bớt chơi bời lại một chút.”

Doãn Phách đứng ngoài sân, nghe thấy những lời này, bàn tay đang nắm chặt chiếc vòng ngọc bất giác siết chặt hơn.

“Dĩ nhiên con biết những điều đó. Cho dù tiểu cữu có muốn tranh giành ngôi Tông chủ với con, thì trong tông môn cũng chẳng có bao nhiêu người ủng hộ hắn. Phụ thân đã qua đời, phía sau tiểu cữu chỉ còn vị ngoại tổ đã bế quan nhiều năm. Đúng là tiểu cữu làm việc rất giỏi, nhưng Thần Mộng Tông vẫn là Thần Mộng Tông của nhà họ Giản chúng ta. Tiểu cữu làm đến chức Chấp pháp điện Thủ toạ đã là cực hạn rồi.”

“Nhưng tiểu cữu  quá lộng quyền rồi. Giờ quản cả việc con uống rượu, sau này có khi còn muốn quản con cưới vợ sinh con, quản cả việc ra vào tông môn mất!”

“Phải phải, mấy chuyện đó đúng là Tiểu Phách không phải. Phàm nhi đừng giận cậu nữa, ngày mai mẫu thân sẽ nói vài câu với nó.”

“Chỉ nói vài câu thôi sao? Thế còn lệnh cấm rượu thì sao?”

“Con chịu khó nhịn mấy hôm, nếu không nhịn được thì bảo người ra ngoài phạm vi quản lý của Thần Mộng Tông mà mua rượu. Kỳ thực cũng không đến nửa năm đâu. Đợi qua mấy ngày, lệnh cấm nguội bớt, mẫu thân sẽ đến nói với Tiểu Phách, bảo nó mở cho con một con đường riêng... Con đúng là làm người ta lo c.h.ế.t mất.”

Doãn Phách vẫn đứng trong sân, không bước vào. Một lát sau, hắn xoay người rời đi, đưa chiếc vòng ngọc cho thị nữ vừa rồi.

“Vẫn là ngươi đưa vào thay ta đi. Không cần nói ta từng vào đây. Ngươi cũng không muốn bị tỷ tỷ ta quy tội tắc trách đâu, đúng không?”

Thị nữ cúi đầu, mồ hôi lạnh thấm lưng, run rẩy nhận lấy chiếc vòng.

“Dạ.”

Nửa đêm, Sở Lạc trong phòng chán chường lật xem quyển trục, cuối cùng phát hiện một luồng ma khí. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm phòng, chỉ thấy bóng đen quen thuộc – Linh Yểm  xuất hiện.

“Hôm qua ta mới đến, hôm nay ngươi lại muốn lợi dụng ta làm gì nữa?” Giọng Linh Yểm lộ rõ sự bất mãn.

Sở Lạc  đặt quyển trục xuống: “Đến cấm địa của Thần Mộng Tông, tìm công pháp tu luyện chính tông do Cổ Thần để lại.”

“Thần huyết có thể mở ra nơi đó đã biến mất rồi,” Linh Yểm nói xong định xoay người rời đi, “uổng công một chuyến.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Khoan đã khoan đã!” Sở Lạc vội chạy lên giữ lấy hắn, “Chỉ cần là huyết của thần linh là có thể mở được mà, vậy dùng m.á.u của ngươi không được sao?”

Linh Yểm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hệt như đang nhìn một kẻ ngốc.

“Chỉ khi vượt qua lục kiếp mới có thể có thân phận thần linh. Máu của ta không mở được, m.á.u của ngươi cũng vậy.”

“Không được sao?” Trong mắt Sở Lạc hiện lên một tia kinh ngạc.

【Ngươi có thể.】

Sở Lạc liền nói với Linh Yểm: “Vậy ngươi đưa ta đến đó đi. Tên nhóc con đó hôm nay lại phái thêm một đám người theo dõi ta.”

“Giết hắn đi, dứt điểm cho xong.”

"Ta sẽ không làm vậy, đừng làm loạn đạo tâm của ta."

Đợi đến khi vào được cấm địa, Sở Lạc tìm khắp nơi cũng không phát hiện ra cơ quan nào cất giấu Thần Mộng Tâm Kinh.

"Không có cơ quan, cũng không có mật thất, nơi này chỉ là một mảnh đất cằn cỗi, chẳng lẽ… là dùng phương pháp liên quan đến không gian?"

"Thần quyền còn mạnh hơn ngươi tưởng rất nhiều. Nếu ngươi vẫn không cam lòng mà muốn thử, thì nhỏ m.á.u xuống mảnh đất này đi…" Linh Yểm liếc mắt nhìn Sở Lạc đang cầm d.a.o đi về phía mình, "là m.á.u của ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-488-loi-nhac-nho-cua-co-than.html.]

"Ngươi không muốn thử sao?" Sở Lạc dừng lại.

"Ta không có hứng thú với tâm pháp này."

Sở Lạc cũng không tiếp tục khuyên hắn, chỉ đặt lưỡi d.a.o lên lòng bàn tay mình.

"Muốn tìm một con đường chính đạo giữa vô số pháp môn tu hành trong Ma giới là quá khó. Cổ Thần lưu lại Thần Mộng Tâm Kinh, nhưng lại đặt ra điều kiện để lấy được nó. Có lẽ đó là thiện ý ban đầu, nhưng ai mà ngờ, con đường chính đạo ấy rốt cuộc vẫn bị người đời đánh mất."

"Ai lại có thể ngờ, nay đến cả thần minh cũng đã diệt vong."

Nàng rạch một đường trong lòng bàn tay, m.á.u chảy xuống mảnh đất dưới chân.

Linh Yểm ban đầu mặt không cảm xúc mà nhìn, nghe lời nàng thậm chí còn muốn dội cho nàng một chậu nước lạnh. Nhưng không ai ngờ, ngay khoảnh khắc kế tiếp, từng đốm kim quang từ dưới lòng đất bay vọt lên, trong nháy mắt  bao phủ lấy Sở Lạc đang đứng tại chỗ.

Gió nhẹ lướt qua vạt áo và mái tóc dài, ánh sáng vàng kim vây quanh nàng, không gian  như đột nhiên có thêm một loại cảm giác khó diễn tả.

Tựa như từ bi, lại tựa như tín ngưỡng, chỉ cần đứng ở đây, đã khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Linh Yểm kinh hãi nhìn cảnh tượng ấy.

Máu của thần linh.

"Ngươi… Liên đế song sinh hoa đã chọn ngươi?!"

"Tranh đoạt còn chưa phân thắng bại, vậy mà nó đã lựa chọn ngươi rồi!"

Ngay lúc ấy, Sở Lạc chẳng còn tâm trí để nghe lời Linh Yểm nói.

Thần Mộng Tâm Kinh chân chính, từng chữ từng chữ hiện lên trong thức hải của nàng.

Ở giữa vùng kim quang còn lưu lại thần lực, Sở Lạc cảm thấy tim mình co thắt, cảm giác ấy giống như… cô độc.

Là cảm giác duy nhất khi Cổ Thần tỉnh mộng.

Vô biên tịch mịch và cô đơn bao phủ lấy nàng, cảm giác đó ép nàng đến nghẹt thở. Khi chữ cuối cùng của Thần Mộng Tâm Kinh khắc vào thức hải, kim quang dần tiêu tán, sự đè nén yếu ớt đó cũng từ từ rút khỏi thân thể nàng.

Nhưng cảm giác khi nãy lại không giống như do Cổ Thần cố ý sắp đặt, cái giá để có được Thần Mộng Tâm Kinh kia, giống như một lời nhắc nhở, một thiện ý.

Cho đến khi ánh sáng tan biến hẳn, Sở Lạc vẫn thất thần, đầy nghi hoặc trong lòng.

Thần muốn nhắc nhở nàng điều gì?

"Có vẻ càng lúc càng thú vị rồi." Giọng cười trầm thấp của Linh Yểm kéo nàng trở về thực tại.

Sở Lạc chậm rãi thở ra một hơi, chẳng bận tâm chỉ bước lên vỗ nhẹ vai hắn.

"Cố lên, có khi ngươi cũng sẽ được Lục Kiếp Vong Trần Cốt chọn lựa."

Linh Yểm nhướng mày, gạt tay nàng ra: "Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình giành lấy, không cần sự thương hại của bất cứ thứ gì, thần quyền cũng vậy."

"Ngươi đừng nói là nghĩ liên đế song sinh hoa lựa chọn ta chỉ vì thương hại ta đấy nhé?"

Linh Yểm mím môi, không trả lời, lảng sang chuyện khác.

"Đi thôi, ta nên quay về rồi."

Sở Lạc bước theo sau hắn.

"Linh Yểm, thương thế của ngươi sắp khỏi rồi à?"

"Đúng vậy." Khuôn mặt Linh Yểm lúc này mới lộ ra vài phần ý cười. "Rất nhanh thôi, ta có thể rời khỏi các ngươi rồi."

Loading...