Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 487: Thật sự không có mật văn sao
Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:44:29
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Lạc có thể cảm giác được hắn vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt nàng.
Nàng cúi mắt nhìn con bướm trên cây trâm vàng, trong lòng không nổi chút gợn sóng, nhưng vẫn hơi nheo mắt, nhìn về phía Doãn Phách.
Hình như từ hôm qua đến nay, đứa nhóc này vẫn chưa nghỉ ngơi, đến tận bây giờ trong đầu còn toàn những suy nghĩ dò xét nàng, hắn không thấy mệt mỏi sao?
"Ta cứu thiếu tông chủ, mà lễ tạ ơn chỉ là một cây trâm nhỏ như vậy, Doãn Phong chủ không thấy hơi bạc bẽo quá sao?" Sở Lạc cười nói.
"Tạ lễ đã chuẩn bị xong, không phải cây trâm này. Chỉ là ta muốn thay mặt thiếu tông chủ chiêu đãi Sầm cô nương chu đáo, nên mới mong cô lưu lại trong Thần Mộng Tông thêm vài ngày."
Doãn Phách thu hồi ánh mắt, vừa định rời đi, thì lại bị một chiếc vòng ngọc bên cạnh hấp dẫn.
Hắn do dự một chút rồi cũng cầm chiếc vòng lên, đệ tử chấp pháp đi theo hiểu ý, thay hắn trả tiền.
Khi trở về Thần Mộng Tông, Sở Lạc yên tĩnh đợi trời tối buông xuống, song vẫn không tránh khỏi nghe được một số tin tức, nàng ra ngoài, nhìn về phía hướng của chấp pháp điện.
Nơi đó vẫn bị người vây chặt, nhất là sau khi Doãn Phách quay về, người tụ lại càng lúc càng nhiều, cuối cùng Chấp Pháp điện phải điều động một đội lớn ma tu, trực tiếp dùng biện pháp cứng rắn để giải tán đám đông.
Trong Chấp Pháp điện, Doãn Phách cởi áo choàng trên người, ánh mắt quét qua án thư đầy ắp thư quyển.
Hắn bày kết giới, ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, ngồi xuống trước án thư bắt đầu xem xét.
Một bên uống trà nhuận họng, một bên nhấc bút phê duyệt các mệnh lệnh của mình, đến khi lật đến một bản tin liên quan đến Vũ Điệp giáo, động tác chợt dừng lại.
Hắn lấy ra cuốn sách nhận được từ tay Sở Lạc hôm nay.
Quyển sách này rất kỳ quặc, bìa không có lấy một chữ, vậy mà nàng lại đọc đến nhập thần như thế, tất có vấn đề, có khi bên trong là mật văn nàng dùng để truyền tin với thế lực sau lưng.
Thế nhưng mới chỉ lật vài trang đầu, vừa uống vào một ngụm trà, Doãn Phách liền phun ra.
"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Hắn ho khan rất lâu, sắc mặt đỏ bừng lên, lúng túng đóng sập sách lại.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lại lóe lên.
"Giấu mật văn trong loại sách này… thật là hạ lưu…"
Do dự một hồi lâu, Doãn Phách vẫn lật sách ra lần nữa, nhưng hắn cẩn thận đọc từ đầu tới cuối, vẫn không phát hiện ra một dòng mật văn nào.
Vậy nghĩa là… không có mật văn?
Khi chấp pháp đệ tử bước vào, chỉ thấy vị Doãn thủ tọa trước nay vẫn chững chạc lúc này lại đang úp mặt lên bàn, đầu vùi sâu vào cánh tay, chỉ có vành tai lộ ra là hơi hơi đỏ lên.
"Thủ tọa, người đã đuổi đi rồi, Thiếu tông chủ cũng đã quay về."
"Ừ, việc xong rồi thì ngươi lui đi nghỉ."
Giọng Doãn Phách xuyên qua cánh tay truyền đến.
Chấp pháp đệ tử cũng rõ ràng nhận ra sự khác thường của hắn.
"Thủ tọa người..."
"Không có gì."
Đã nói vậy thì chấp pháp đệ tử cũng không dám hỏi thêm, chỉ đành xoay người lui ra ngoài.
Không ngờ mới bước đến cửa điện, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi:
"Khoan đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-487-that-su-khong-co-mat-van-sao.html.]
Doãn Phách đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quyển sách không có tên.
"Hôm nay ta giao cho ngươi thêm một nhiệm vụ, mang quyển sách này về kiểm tra thật kỹ một lượt, xem có mật văn truyền tin nào bị thế lực khác ẩn giấu không."
Lời vừa dứt, chấp pháp đệ tử nghiêm chỉnh dạ vang:
"Rõ!"
Đợi chấp pháp đệ tử rời đi, trong điện lại chỉ còn Doãn Phách một mình.
Hắn lại tiếp tục xử lý các văn kiện khác trên bàn, nhưng chẳng bao lâu sau, chấp pháp đệ tử vừa đi hớt hải quay lại.
"Thủ tọa, quyển sách này ta đọc rồi mà! Mới nãy ta còn kiểm tra lại nữa, không có dấu vết bị chỉnh sửa, làm sao có mật văn, đây rõ ràng là một quyển…"
Chấp pháp đệ tử đối diện ánh nhìn của Doãn Phách, nụ cười dần cứng lại, giọng cũng nhỏ đi mấy phần.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"…sách vàng."
Sở Lạc quay về phía nơi ở của mình, nàng có thể nghe thấy đám tu sĩ Thần Mộng tông vừa bị đuổi đi đang lớn tiếng chỉ trích và mắng chửi Doãn Phách, không hề có ý che giấu.
"Dựa vào việc được cố tông chủ đích thân đề bạt mà ngang nhiên tác oai tác quái trong Chấp Pháp điện, chỗ nào cũng nhằm vào bọn ta, còn âm thầm ngáng đường Thiếu tông chủ kế nhiệm, chẳng qua là sợ quyền lực trong tay mình bị chia sẻ thôi! Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã sâu thế này, sau này không biết sẽ còn ra sao nữa!"
"Doãn thủ tọa từ lâu đã có hiềm khích với chúng ta, hôm nay vừa ra lệnh cấm rượu là tát vào mặt cả đám chúng ta rõ rành rành, mà chúng ta còn biết làm gì được đây? Khi cố tông chủ còn tại vị thì có người chống lưng cho hắn, giờ cố tông chủ mất rồi, sau lưng hắn còn có lão tổ Doãn gia làm chỗ dựa. Theo ta thấy, chuyện hôm nay có ầm ĩ lên cũng thế, chớ có thực sự chọc giận hắn, để rồi hắn mời lão tổ Doãn gia ra tay thì rắc rối to."
"Sợ gì chứ, vị lão tổ đó không phải vẫn đang bế quan suốt sao? Giờ trong Thần Mộng tông người có tiếng nói nhất vẫn là Doãn phu nhân, ta nói cứ nhịn vài hôm, đợi đến lúc Thiếu tông chủ không chịu được nữa, tự nhiên sẽ đi mời Doãn phu nhân ra tay dạy dỗ cái thằng ranh kia."
"Nói đi cũng phải nói lại, vị lão tổ ấy đúng là cưng chiều đứa cháu trai này đến lộ liễu luôn rồi. Chỗ bế quan của lão ai cũng bị cấm bén mảng, ngay cả Doãn phu nhân cũng không vào được, chỉ có mỗi Doãn Phách là được phép ra vào."
"Cũng nhờ có lão tổ này trấn giữ, sau khi cố tông chủ qua đời mới chẳng ai dám bén mảng tới gây chuyện với Thần Mộng tông. Doãn Phách là cháu đích tôn được yêu quý nhất, ta thấy cứ giữ thể diện cho hắn một chút đi, ngày mai đừng gây thêm rắc rối nữa, kẻo làm to chuyện, mặt mũi ai cũng khó coi."
Sở Lạc liếc mắt nhìn về phía đó, nhanh chóng lại thu hồi ánh nhìn, nhưng trong lòng không khỏi bật cười.
Nàng chưa thấy ở tên Giản Dật Phi này có điểm nào xứng với vị trí tông chủ Thần Mộng tông ngoài cái mác "nhi tử của cố tông chủ".
Đặt vào Lăng Vân tông mà nói, nếu Tống Chưởng môn có đứa con như vậy, e còn chưa kịp nói tới chuyện kế vị, đã bị chính ông trói đem đi rèn luyện ở đủ mọi chỗ nguy hiểm rồi.
Lăng Vân tông đời đời chưởng môn đều tuyển chọn từ Ám bộ, cũng không phải không có lý do.
Nếu Thần Mộng tông còn tiếp tục đi theo con đường thế tập này sẽ càng ngày càng lụi tàn.
–
Trời càng lúc càng khuya, Doãn Phách xử lý xong công vụ trong Chấp Pháp điện, lấy ra chiếc vòng ngọc mua được lúc ban ngày trên phố.
Ngắm nghía một lúc, hắn mới đứng dậy rời khỏi đại điện.
"Thủ tọa, lại có nhiệm vụ sao?" Đệ tử chấp pháp canh ngoài điện lập tức hỏi.
"Tối nay không có việc gì, ta đi thăm đại tỷ, các ngươi không cần theo."
"Rõ."
Chỗ ở của Doãn phu nhân vẫn đèn đuốc sáng trưng. Doãn Phách nắm chặt chiếc vòng ngọc trong tay áo, khi bước vào phủ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã tiêu tan, giữa lông mày lộ ra vài phần dịu dàng, phảng phất lại có nét như thiếu niên chưa trưởng thành.
"Không cần thông báo đâu, ta chỉ đưa đồ cho đại tỷ rồi đi."
Doãn Phách giơ tay ngăn thị nữ đang định đi báo tin.
"Doãn phong chủ, cái này…"
Ánh mắt Doãn Phách lướt qua giữa hai hàng mày đang thấp thoáng vẻ bối rối của thị nữ, vẫn mỉm cười nhàn nhạt: "Ngươi lui xuống đi."
Thị nữ vẫn còn chần chừ, nhưng lời của Doãn Phách nàng nào dám không nghe.