Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 482: Tiểu cữu mười bốn tuổi.

Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:55:37
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thần Mộng tông dù gì cũng là đại tông môn, ta chỉ là tán tu, vào trong đúng là không tiện. Chi bằng cứ mời vị Doãn Phong chủ các người nói tới ra gặp một chuyến?” Sở Lạc mỉm cười nói.

Lời vừa dứt, thủ lĩnh hộ vệ ngẩn ra. Hắn rõ ràng nhận thấy nữ tu này vừa rồi dụ dỗ thiếu tông chủ chính là để vào được Thần Mộng tông, ắt hẳn là sợ gặp Doãn Phong chủ. Sao bây giờ lại chủ động nhắc tới?

“Vậy… vậy thì gọi tiểu cữu đến đi.” Giản Dật Phàm cũng lên tiếng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đệ tử thủ sơn như được đại xá, vội vàng chạy đi truyền tin.

Không lâu sau, Sở Lạc  cảm nhận được một luồng ánh mắt dò xét rơi lên người mình. Mà chủ nhân của ánh mắt ấy lại không hề giống như tưởng tượng là một lão giả, tuổi chỉ mới mười bốn.

Vóc người hắn cao gầy, sống mũi thẳng tắp, gương mặt thiếu niên còn chút non nớt nhưng đã bị thần sắc trầm tĩnh và con mắt như nhìn thấu muôn điều che phủ hoàn toàn.

Ánh mắt của Doãn Phách rất nhanh  dời khỏi Sở Lạc, chuyển sang Giản Dật Phàm.

“Lại uống nhiều rồi?”

Thủ lĩnh hộ vệ sau lưng Giản Dật Phàm vội bước lên: “Xin Phong chủ trách phạt, thuộc hạ không canh giữ cẩn thận, để thiếu tông chủ ra ngoài một mình, không ngờ lại gặp sát thủ. Là vị cô nương này đã ra tay cứu giúp, giữ được tính mạng cho thiếu chủ, chỉ là…”

“Tiểu cữu, ngươi tới rồi.” Giản Dật Phàm đứng trước mặt Doãn Phách, cười hề hề, dù thiếu niên kia còn thấp hơn mình, hắn vẫn trông như một đứa trẻ con.

“Giới thiệu với ngươi, đây là… là vị hôn thê của ta.”

Giản Dật Phàm lại đưa tay ra kéo tay Sở Lạc, lần này vẫn chỉ nắm trúng vỏ kiếm, còn cố ý kéo một cái, vỏ rơi, kiếm quang lạnh lẽo lướt qua mặt Doãn Phách.

Ánh mắt thiếu niên trầm xuống trong thoáng chốc, nhưng giọng nói lại khôi phục vẻ thản nhiên: “Bị tập kích? Còn nhớ rõ đặc điểm kẻ địch không?”

“Sát thủ gì chứ… Nguyệt Nhi cô nương…” Giản Dật Phàm bắt đầu ngáp.

“Ta nhớ rõ.” Sở Lạc vừa nói vừa rút vỏ kiếm khỏi tay hắn: “Sầm Lưu Hỏa, ra mắt Doãn Phong chủ.”

Ánh mắt Doãn Phách lại rơi lên người nàng, trầm mặc một lát rồi quay đầu nói: “Mở kết giới.”

“An nguy của thiếu tông chủ đối với Thần Mộng tông không phải chuyện nhỏ. Sầm cô nương đã cứu tính mạng hắn, chính là khách quý của bản tông, ta nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ cảm tạ. Ngoài ra, mong cô nương phối hợp trong việc điều tra hung thủ.”

Doãn Phách nói xong, đệ tử thủ sơn lập tức mở kết giới mời hai người vào.

Thần Mộng tông kiến trúc khá giống các tiên môn Đông Vực, chỉ khác là nơi đây ma khí dày mà sát khí lại nhẹ. Vừa bước vào, Sở Lạc đã thấy rằng một ma môn chính thống lẽ ra nên là như vậy.

Cho đến khi đi ngang qua một điện các, nàng thấy cảnh xa hoa chè chén bên trong, cả đám thị giả kéo ra mấy t.h.i t.h.ể bị người trong điện “lỡ tay” g.i.ế.c chết.

Giản Dật Phàm đã bị hộ vệ đưa đi nghỉ ngơi, nên do Doãn Phách dẫn nàng tới chỗ thẩm tra.

Hắn biết hôm nay nơi đó có yến tiệc, nên cố ý dẫn nàng đi qua, lúc t.h.i t.h.ể được lôi ra cũng không hề giải thích đây là tử tù, chỉ im lặng quan sát phản ứng trên mặt nàng.

Giản Dật Phàm bị ám sát mà nàng lại trùng hợp xuất hiện, Doãn Phách không tin đây chỉ là trùng hợp.

Đáng tiếc, đi xa rồi mà không thấy Sở Lạc có bất kỳ biến hóa nào trên nét mặt. Trái lại, chính hắn bị ánh mắt nàng phát hiện.

“Bảo sao thiếu tông chủ gọi ngươi là tiểu cữu, đúng là nhỏ thật.” Sở Lạc mỉm cười.

Doãn Phách nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Tuổi không quyết định được tất cả. Sầm cô nương đã cứu tính mạng ngoại sanh của ta, nhưng hắn lại say rượu gọi cô là vị hôn thê, thật thất lễ. Ta thay hắn xin lỗi, đợi hắn tỉnh sẽ đến nhận lỗi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-482-tieu-cuu-muoi-bon-tuoi.html.]

“Ta cũng không để trong lòng. Hơn nữa, thiếu chủ thân phận tôn quý, ta sao dám nhận lời xin lỗi, thôi bỏ đi.” Sở Lạc nhàn nhạt nói,  cũng chẳng muốn gặp lại khuôn mặt của Giản Dật Phàm.

Doãn Phách không nói thêm gì. Đến chấp pháp điện, hắn cẩn thận hỏi kỹ về sự việc. Sở Lạc cũng thuật lại lời dối trá đã chuẩn bị sẵn. Sau khi kiểm tra không phát hiện sơ hở, hắn mới phái người sắp xếp chỗ ở cho nàng.

Ra khỏi chấp pháp điện không bao lâu, nàng thấy một đội ma tu được điều động, rời khỏi tông môn.

Sở Lạc chẳng bận tâm.

Cứ điều tra đi, thực lực ba người kia thế nào thì dù phái thêm người cũng không tra ra gì.

Chỗ ở sắp xếp cho nàng nhìn thì thanh tĩnh, nhưng kỳ thực Doãn Phách đã phái người ngầm theo dõi.

May mà nàng chỉ là đá dò đường, không gánh vác trọng trách gì. Chỉ cần quan sát nội tình Thần Mộng tông, nếu thấy ổn thì về bịa chuyện lừa Trương Dực Xuyên để tha cho bọn họ; thấy không ổn thì cứ nói thật, Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm tự có biện pháp thu thập.

Đến tối, khi nàng đọc hết thư tịch trong phòng chuẩn bị tọa thiền, vừa quay người đã thấy trong phòng có thêm một bóng người.

Sở Lạc vội rút kiếm, nhìn bóng đen vừa đổi lại đầu mình là Linh Yểm thì ngẩn ra: “Sao ngươi lại vào đây?”

“Chẳng lẽ ngươi tưởng cấm chế của Thần Mộng tông cản được ta?”

Sở Lạc nhíu mày: “Ta biết không cản được ngươi. Ý ta là, tại sao ngươi lại vào?”

Linh Yểm khẽ cười: “Thương thế chưa lành, ngươi vẫn chưa thể chết.”

Sở Lạc thở phào, bởi mỗi lần Linh Yểm âm thầm xuất hiện sau lưng, nàng đều cảm giác hắn sắp g.i.ế.c mình.

“Có người âm thầm giám sát ta, ngươi có động tĩnh gì không?”

Linh Yểm lắc đầu, rồi nói: “Nhưng ta muốn g.i.ế.c họ…”

“Đừng giết.” Sở Lạc đáp ngắn gọn, rồi nói tiếp: “Dù sao ngươi cũng đã tới, vậy thì nhốt hết đám người kia lại, chúng ta đi dạo quanh Thần Mộng tông một vòng.”

“Mệt, không đi.”

“Vậy ngươi nhốt người, ta đi một mình.”

Linh Yểm nhíu mày.

Cuối cùng, hắn vẫn dùng ma khí mê hoặc hết đám ma tu ẩn mình trong bóng tối, rồi theo sau Sở Lạc.

Nàng tới lại tòa điện ban ngày từng đi qua, bên trong yến tiệc xa hoa vẫn chưa dừng lại, số người còn nhiều hơn cả ban ngày, ngay cả Giản Dật Phàm đã tỉnh rượu cũng đang ngồi trong.

Hhắn vẫn ngồi đó, buồn bực uống rượu.

Sau khi âm thầm quan sát hồi lâu, Sở Lạc định rời đi thì chợt nghe được một đoạn khiến nàng chú ý.

“Ta sao có thể thích một nữ nhân tầm thường như vậy chứ! Còn trước mặt cô nương Uyển Uyển mà gọi nàng ta là vị hôn thê, hỏng rồi hỏng rồi, lần này cô nương Uyển Uyển chắc chắn không để ý ta nữa! Không được… không được không được, ngày mai ta phải đi nói rõ với nữ nhân đó, nàng ta tuyệt đối không thể làm vị hôn thê của ta!”

Trong điện, mấy vị trưởng lão còn nịnh nọt hắn:

“Nếu không phải tuyệt sắc mỹ nhân thì làm sao xứng với thiếu chủ chúng ta. Nữ nhân Sầm Lưu Hỏa kia thật quá đê tiện, dám thừa lúc ngài uống say để dụ ngài nói mấy lời đó, đáng chết!”

Loading...