Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 481: Vị hôn thê?

Cập nhật lúc: 2025-06-24 06:39:54
Lượt xem: 149

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Như Ngọc lâu, Sở Lạc  cảm thấy đi bên cạnh Giản Dật Phàm chẳng khác gì đang làm nền cho hắn. Nếu có nữ tử từ trong lâu đi ngang qua, hắn  sẽ kiêu căng nhướng mày, bộ dáng như thể đang nói: “Các ngươi có gì đáng giá, nữ nhân muốn bám lấy ta đầy ra đấy!”

Mà cái gọi là “nữ nhân bám lấy” ấy, rõ ràng chỉ nàng.

Vì  quá chán ghét, Sở Lạc nghĩ thầm đây căn bản không phải là cách một người bình thường nên đối đãi với ân nhân cứu mạng. Ánh mắt nàng liếc qua cổ hắn một lượt.

“Bị ma khí ảnh hưởng rồi sao?”

Giọng Hoa Hoa vang lên, Sở Lạc lúc này mới bừng tỉnh.

Đúng vậy, bản thân nàng vốn không dễ nổi nóng như thế.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhanh chóng thu lại một phần ma khí của Linh Giao, Sở Lạc cũng ổn định lại tâm trạng, trên mặt lại hiện lên nụ cười lễ độ nhưng xa cách.

“Ân nhân, mời bên này.” Giản Dật Phàm đã xoay người, định nhường nàng vào gian nhã tọa.

Đám hộ vệ của hắn dừng lại ở ngoài cửa. Dù hành lang khá rộng, nhưng vì người đông nên cũng bị chắn gần hết.

Giản Dật Phàm gọi liền một lượt hơn chục cô nương đến đàn hát, nhìn sắc mặt tiểu nhị của Như Ngọc lâu thì đây đều là những người từng bị hắn cầu hôn.

Đợi tiểu nhị lui xuống, hắn bắt đầu rót rượu kính nàng.

“Làm ân nhân chê cười rồi. Hôm nay tâm tình quá khó chịu, lúc bỏ trốn khỏi phủ  cắt đuôi được hộ vệ, không ngờ giữa đường lại gặp sát thủ, may mà ân nhân kịp thời xuất hiện cứu ta một mạng. Không biết ân nhân tên họ là gì?”

“Sầm Lưu Hỏa.” Sở Lạc thuận miệng bịa một cái tên, rồi nâng chén rượu, nhìn hắn nói: “Nghe người ta gọi công tử là thiếu chủ, chẳng lẽ là thiếu tông chủ của Thần Mộng tông? Với thân phận như vậy, còn có chuyện gì khiến công tử không vui sao?”

Nghe vậy, Giản Dật Phàm  thở dài một hơi: “Sầm cô nương chưa rõ, chuyện trên người ta nhiều vô kể, trải qua càng nhiều, trong lòng lại càng u uất, thường xuyên cảm thấy nghẹn nơi ngực, muốn tìm một nơi yên tĩnh để giải tỏa. Nhưng với thân phận này, lại không thể tự do…”

Sở Lạc vẫn nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoay chén rượu tinh xảo. Chén rượu trôi nổi giữa không trung, vậy mà một giọt cũng không đổ ra ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Giản Dật Phàm quay đầu nhìn lại.

“Sầm... ân nhân, có... có gì không ổn sao?”

Sở Lạc đột nhiên nở nụ cười: “Thiếu chủ không quan tâm thân phận ba sát thủ kia sao? Ngài suýt mất mạng đó.”

Chỉ thấy Giản Dật Phàm thờ ơ khoát tay: “Chuyện đó tiểu cữu của ta sẽ điều tra, bọn chúng chạy không thoát đâu.”

“Ngươi không quan tâm à?”

“Ta quan tâm ba kẻ c.h.ế.t làm gì? Ngược lại bọn chúng lại phá hỏng quãng thời gian yên tĩnh hiếm hoi của ta.” Nói xong, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, thở than: “Đáng giận thật…”

Thấy hắn như vậy, Sở Lạc bật cười thành tiếng. Chẳng bao lâu sau, các cô nương hắn gọi tới ôm đủ loại nhạc cụ đi vào. Vừa nhìn thấy người trong phòng, ánh mắt các nàng đã lộ vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng lần này các nàng không dám quá lộ liễu, vì người đang ngồi phía trước lại là Sở Lạc – khí thế của nàng lấn át cả Giản Dật Phàm mấy phần, khiến các nàng không dám lỗ mãng.

“Thiếu chủ muốn nghe khúc gì?” Cô nương can đảm hơn – nàng gọi là Uyển Uyển – lên tiếng hỏi.

Giản Dật Phàm đã ngà say, vừa nghe tiếng liền lảo đảo bước tới.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng… vì sao không chịu làm phu nhân của ta? Ta sẽ đối xử tốt với nàng mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-481-vi-hon-the.html.]

Thấy hắn nhào tới, Uyển Uyển vội tránh sang một bên, cau mày quát: “Thiếu chủ, xin ngài tự trọng! Ngài còn có khách đấy!”

“Khách? Khách nào?” Giản Dật Phàm lờ đờ nheo mắt nhìn về phía Sở Lạc, đột nhiên ôm bình rượu cười lớn: “Đây không phải khách khứa gì cả, Song Song cô nương, để ta giới thiệu với các nàng một chút — đây là vị hôn thê của ta đó! Các nàng không chịu gả cho ta thì thôi, vẫn còn người khác muốn gả cho ta!”

Lời vừa dứt, ánh mắt của các cô nương đồng loạt đổ dồn về phía Sở Lạc. Chỉ một cái nhìn đã khiến họ  nhận ra Giản Dật Phàm đang nói dối.

Dáng vẻ như hoa như ngọc này  không phải kiểu hắn thích. Huống chi, khí chất trên người nữ ma tu này… không giống thiếu phu nhân, mà giống tông chủ thì đúng hơn…

Chén rượu vẫn lăn nhẹ giữa các ngón tay của Sở Lạc. Nhìn đám nữ tử né tránh Giản Dật Phàm đang quậy phá, sắc mặt nàng vẫn không đổi chút nào.

“Hôm nay không nghe hát nữa, các cô lui xuống đi, tiền vẫn trả đủ.” Nói rồi, nàng tiện tay quăng ra một luồng ma khí trói chặt Giản Dật Phàm, cho các nàng một đường lui.

Mấy tên hộ vệ ngoài cửa thấy tình hình có chút kỳ quái, liền có hai người bước vào hỏi thăm.

“Thiếu chủ, ngài say rồi sao?”

“Ta… ta không say! Uyển Uyển đâu? Uyển Uyển của ta đâu rồi?”

Ánh mắt nghi ngờ của mấy hộ vệ liền nhìn sang Sở Lạc.

Sở Lạc cũng đặt chén rượu xuống, bước tới gần Giản Dật Phàm, nhẹ giọng cười hỏi: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì ấy nhỉ?”

Giản Dật Phàm chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, người trước mặt lúc thì hai bóng, lúc lại biến thành bốn…

Khó khăn lắm mới nhận rõ được gương mặt người trước mắt, Giản Dật Phàm  buột miệng thốt ra ba chữ: “Vị hôn thê.”

“Vậy bây giờ chúng ta quay về Thần Mộng tông được chứ?” Sở Lạc lại hỏi tiếp.

Lời vừa dứt, Giản Dật Phàm cười ngây ngô: “Được, chúng ta về tông thành thân!”

Hắn nói xong  định nắm lấy tay áo dưới tay Sở Lạc, nhưng lại nắm trúng một đoạn vỏ kiếm lạnh lẽo, vậy mà cũng không nhận ra, cứ thế hớn hở đi về hướng Thần Mộng tông.

Phía sau là một đám hộ vệ vừa hoang mang vừa bất lực đuổi theo.

Khi đến trước sơn môn, đệ tử thủ sơn mới khó xử mở miệng: “Không có sự cho phép của trưởng lão hoặc tông chủ, người ngoài không được phép vào tông môn.”

“Người ngoài cái gì, nàng là… là thiếu phu nhân tương lai của các ngươi! Hừ, mau mở kết giới ra!” Giản Dật Phàm say chưa tỉnh, giọng điệu vẫn rất ngạo mạn.

Đám đệ tử thủ sơn đối mặt với hắn thì vừa cung kính vừa bất lực, hết lần này đến lần khác giải thích không thể phá lệ, cuối cùng chọc giận đến mức hắn nhảy dựng lên.

Phía sau hắn, thủ lĩnh đám hộ vệ cũng đang âm thầm quan sát Sở Lạc.

Kết giới này hôm nay  không thể tùy tiện mở ra. Nếu thiếu tông chủ dẫn theo chỉ là một tiểu cô nương phàm tục, không biết tu hành, thì cũng không ai để tâm. Nhưng vấn đề là người này rõ ràng là tu sĩ, hơn nữa thân thủ không tầm thường, lai lịch lại mù mờ.

Vì vậy, hắn bước lên một bước, ghé sát tai Giản Dật Phàm khẽ nói: “Không phải Doãn Phong chủ  cũng có đặc quyền mở cửa sao? Thiếu chủ nếu  muốn để vị cô nương này vào, có thể thỉnh Doãn Phong chủ  đến tiếp.”

Bề ngoài thì là đang hiến kế, nhưng thực chất là muốn mượn tay Doãn Phong chủ để đuổi Sở Lạc đi. Dù gì thì vị Phong chủ kia vẫn có thể quản được Giản Dật Phàm.

Nhưng Giản Dật Phàm lại không chịu rơi vào bẫy.

“Chuyện nhỏ như vậy, cần gì phải làm phiền tiểu cữu ta! Mở cửa! Ta muốn cùng vị hôn thê của ta vào tông môn!”

Thủ lĩnh hộ vệ đang bất đắc dĩ thì lại thấy ánh mắt Sở Lạc khẽ lướt đến, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo...

Loading...