Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 480: Thần Mộng

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:31:44
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đã thất truyền rồi, từ lâu đã thất truyền rồi." Nói đến đây, lời của Nguyên Yếm mang theo vài phần tiếc nuối.

Hắn cười cười, quay trở lại trong phòng, ngón tay tiện tay lật xem đám sách trên bàn, đồng thời thong thả giải thích cho nàng.

"Ta đoán kẻ bán sách cho ngươi chắc hẳn có nói đây là tâm pháp thượng cổ phải không?"

Thấy Sở Lạc khẽ gật đầu, hắn liền nói tiếp: "‘Thần Mộng Tâm Kinh’ đúng là tâm pháp duy nhất có thể xưng là thượng cổ trong ma tu giới, hơn nữa còn là vật do Cổ Thần để lại."

"Cổ Thần?!" Sở Lạc giật mình, lập tức nghiêm túc lắng nghe.

Nguyên Yếm khẽ gật đầu: "Thuở trời đất sơ khai, thế gian này từng có Thần linh. Những truyền thuyết hoa mỹ kia không phải không có căn cứ. Trong đó có một câu chuyện kể về nơi này và một vị Cổ Thần."

"Cổ Thần từng ngủ một giấc ở đây, nằm mộng rất lâu. Đó có lẽ là một giấc mộng đẹp, bởi trong mộng Thần đã mỉm cười rất lâu, thế nhưng cuối cùng lại rơi lệ, trong bi thương mà tỉnh lại."

"Thế nhân hỏi, Thần nói mơ thấy chuyện xưa."

"'Chuyện xưa' là chuyện từ bao lâu trước? Thần không trả lời. Ngài chỉ quanh quẩn ở nơi này thật lâu, cuối cùng để lại một quyển tâm pháp có thể truyền thụ cho ma tu tu hành. Vì sợ kẻ lòng tham chiếm lấy, Thần đã đặt một tầng phong ấn, để lại huyết thần làm chìa khóa duy nhất để mở phong ấn, giao lại cho một người truyền đạo tâm địa thuần lương cất giữ."

"Người truyền đạo đó, chính là khai tổ của Thần Mộng tông. Bởi vậy, đừng thấy Thần Mộng tông hiện nay như rớt lại phía sau trong tam giáo lục tông, thực ra lịch sử lâu đời của nó  không kém gì Lăng Vân tông bên Đạo môn Đông Vực."

"Chỉ là, hết thảy rồi cũng đổi thay theo thời gian. Truyền đến đời thứ một trăm ba mươi bảy, tông chủ đương thời cho rằng giá trị của Huyết Thần còn quan trọng hơn tâm pháp, không cần biết đời sau còn tu luyện được tâm pháp hay không, hắn liền nuốt luôn Huyết Thần vào bụng."

"Rồi sao nữa? Thân thể không chịu nổi sức mạnh của Huyết Thần, nổ tung mà chết. Huyết Thần cũng biến mất, chìa khóa duy nhất để mở phong ấn không còn nữa. Gặp lúc thời thế loạn lạc, chẳng còn ai bận tâm đến tâm pháp ấy nữa. Thứ quá dễ có được thì sẽ không ai quý trọng, cứ truyền đời qua đời, cuối cùng khiến ‘Thần Mộng Tâm Kinh’ bị thất truyền."

"Truyền đến hiện tại, nội bộ Thần Mộng tông cũng sinh ra hai phe. Một phe thì điên cuồng tìm kiếm ‘Thần Mộng Tâm Kinh’ chân chính, một phe thì hoàn toàn buông xuôi, ngày ngày lêu lổng tiêu dao, ngươi nói xem, có buồn cười không?"

Nguyên Yếm nói xong vẫn còn cười, nhưng khi vô tình liếc sang bên kia thì bỗng sững người lại — bên má Sở Lạc có một giọt sáng lấp lánh, lặng lẽ rơi xuống.

"Ngươi khóc cái gì vậy?"

Ngay sau đó, Nguyên Yếm bước lại gần hơn, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào nàng.

"Ta kể chuyện Thần Mộng tông, câu nào khiến ngươi xúc động đến thế?"

Thấy hắn áp sát, Sở Lạc cũng mở mắt trừng lại, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt  tí tách rơi xuống.

"Ta không khóc."

Nguyên Yếm kinh ngạc nhìn vết nước nơi gò má nàng.

"Ngươi  không nhận ra là mình đang nói dối một cách vụng về sao?"

"Ta chỉ là... thật sự rất tò mò, không biết vị Cổ Thần đó đã mơ thấy điều gì."

"Cái đó ta làm sao biết được, thiên hạ này cũng không ai biết." Nguyên Yếm nhìn nàng, vẻ mặt  khó hiểu.

"Thật không?" Sở Lạc dùng tay áo lau nước mắt, "Ngươi không phải là người phụ trách tình báo sao?"

"Cho dù ta có biết bao nhiêu tin tức, cũng không thể truy ra một giấc mơ hư vô được!" Nguyên Yếm như muốn phát điên.

"Ồ," Sở Lạc liếc nhìn hắn, rồi ánh mắt chuyển sang Linh Yểm đang đứng ở cửa, "Ta nghĩ, có lẽ ta đoán được."

Nguyên Yếm vừa định hỏi thì giọng nói của Linh Yếm vang lên.

"Chỉ là nghe một câu chuyện mà thôi, không cần phản ứng đến mức này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-480-than-mong.html.]

"Ta là lần đầu tiên nghe." Sở Lạc đã điều chỉnh lại tâm trạng, "Ngươi đã nghe từ lâu rồi à?"

"Ừ."

"Ngươi buông xuống được không?"

"Buông được."

Sở Lạc lại ngẩn người, cau mày trầm mặc hồi lâu.

"Được rồi." Nguyên Yếm đưa tay vẫy vẫy trước mặt nàng, kéo tâm thần của nàng về lại, "Đừng buồn nữa, ta đi lóc xương róc thịt cái kẻ lừa ngươi mua sách nhé?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe vậy, da đầu Sở Lạc lại căng lên, vội vàng thu dọn đống "Thần Mộng Tâm Kinh" kia lại từng quyển.

"Thôi đi, mấy quyển này thật ra cũng hữu dụng."

"......"

Bởi không khí trong ngoài Thần Mộng tông hiện tại khá yên ổn, nhóm người của Đoạt Linh giáo cũng không làm gì quá đáng ở đây, có lẽ là vì g.i.ế.c người trong vùng này quá dễ bị chú ý.

Chuyện cụ thể cần làm thế nào để "thăm viếng" Thần Mộng tông, mấy người bọn họ đã ở lại khách điếm rất nhiều ngày mà vẫn chưa quyết định được, chủ yếu là vì không rõ tình hình nội bộ Thần Mộng tông hiện giờ ra sao.

Vả lại, cuộc sống trong Thần Mộng tông quá mức nhàm chán, đến nỗi những người nằm vùng của Đoạt Linh giáo  chẳng có tác dụng gì. Từ rất lâu trước, Nguyên Yếm đã rút họ ra cả rồi.

Cần cử một người vào trước thăm dò. Mà người thuận tiện nhất tất nhiên là Sở Lạc, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối dùng mỹ nhân kế để gài bẫy Giản Dật Phàm. Vì thế mới xảy ra màn kịch buổi trưa ngày xuân hôm đó.

Sau khi bị từ chối tình cảm, Giản Dật Phàm  cực kỳ ấu trĩ tìm một nơi để giải sầu, hét to gào lớn phát tiết cảm xúc không mấy đường hoàng này, không ngờ lại bất cẩn bị ba tên "ác nhân của Vũ Điệp giáo" phục kích.

Trong tông môn, Giản Dật Phàm thuộc phe sống an nhàn, bản thân  không siêng năng tu luyện, tu vi tất nhiên không cao. Ba "ác nhân" kia còn chưa sử dụng một phần trăm thực lực, hắn đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập. May sao lúc đó lại có một nữ hiệp từ trên trời giáng xuống…

Cho đến khi Giản Dật Phàm vui vẻ lon ton theo sau Sở Lạc rời đi, một "ác nhân" đang nằm vật trên đất  giận dữ giật khăn che mặt xuống, hung hăng ném xuống đất.

"Từ khi ta nhập giáo đến nay, chưa từng làm chuyện nào mất mặt đến mức này!"

Nghe Nguyên Yếm nói thế, Trương Dực Xuyên  nằm ngửa dưới đất nhìn bầu trời lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Làm việc không phân sang hèn, thời gian còn lại không nhiều, thử trải nghiệm mấy chuyện không liên quan đến g.i.ế.c chóc, cũng  đáng giá."

Lời vừa dứt, lông mi của Nguyên Yếm khẽ rũ xuống: "Chủ thượng..."

Linh Yểm đã đứng dậy, xoay người trở lại khách điếm.

"Kết thúc rồi."

Trương Dực Xuyên cũng đứng dậy, không nổi giận, chỉ nhìn theo bóng lưng Linh Yểm thất thần một lúc lâu.

Nguyên Yếm ở bên cạnh không cam lòng, lẩm bẩm: "Dạo này Dương Bình càng lúc càng to gan, Khấu Hạ  theo tên thiếu chủ Thần Mộng tông kia rời đi rồi, hắn không lo lắng sao?"

"Đi thôi, Khấu Hạ sẽ lo liệu ổn thỏa." Trương Dực Xuyên nhàn nhạt nói.

Càng tiến gần đến phạm vi của Thần Mộng tông, các hộ vệ ma tu đi theo Giản Dật Phàm cuối cùng cũng tìm được hắn. Trải qua vụ tập kích vừa rồi, đám hộ vệ vội vã thúc giục hắn trở về tông môn, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn cảm tạ ân cứu mạng của Sở Lạc, nhất định phải mời nàng đi nghe khúc tại tửu lâu.

Mà tửu lâu đó, đương nhiên chính là Như Ngọc lâu …nơi hắn ngày nào cũng đến để cầu hôn.

Dù Sở Lạc có bao dung đến đâu vì nhiệm vụ, lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy... cạn lời.

Loading...