Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 479: Đây thật sự là "Thần Mộng Tâm Kinh" sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:30:39
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc khựng lại một thoáng, nghi hoặc nhìn sang: " Cầu hôn thì có gì đáng xấu hổ?"

Nàng vừa dứt lời, thì trên lầu đã có một cô nương thò đầu ra. Thiếu nữ dung mạo xuất chúng, dù không tô điểm gì cũng vẫn xinh đẹp đến động lòng người.

Xem ra, nàng chính là cô nương Oanh Oanh mà Thiếu chủ Thần Mộng tông theo đuổi. Nhưng nhìn vẻ mặt nàng lúc đối mặt với Thiếu chủ rõ ràng không mấy dễ chịu.

Quả nhiên, Một chậu nước lạnh từ trên lầu dội thẳng xuống.

"Hôm trước là cô nương Song Song, hôm qua là cô nương Nguyệt Nhi, nếu ngươi cứ nhất định muốn cưới một người, thì chi bằng bỏ tiền ra mua luôn tòa Như Ngọc lâu này đi!" Cô nương Oanh Oanh quẳng luôn chậu nước, buông lời cay nghiệt xong thì quay lưng bước vào trong, còn tiện tay đóng sầm cửa sổ lại.

Thiếu chủ Thần Mộng tông, Giản Dật Phàm, quệt nước trên mặt, trông thất bại vô cùng. Trong tay hắn vẫn ôm bó ma hoa nở rực rỡ, lung linh động lòng người.

Sở Lạc vừa bênh hắn xong, giờ thì mắt đã trắng dã.

"Phì, cái đồ lăng nhăng!"

"Dù sao cũng là Thiếu chủ Thần Mộng tông mà," Nguyên Yếm cúi mắt, hạ giọng: "Cấm chế Thần Mộng tông tầng tầng lớp lớp, khó mà lẻn vào. Ta đi lấy đầu Oanh Oanh kia cho ngươi đội vào, ngươi chỉ cần dỗ ngọt Giản Dật Phàm vài câu, là chúng ta có thể tiến vào."

Dứt lời, hắn định hành động thì bị Sở Lạc trừng mắt kéo lại.

"Ngươi làm gì vậy?" Nguyên Yển khó hiểu nhìn nàng.

Sở Lạc chớp mắt giận dữ: "Ta còn muốn hỏi ngươi làm gì đây, Nguyên trưởng lão, ngươi muốn ta – một nữ nhân đã có phu quân – đi hiến sắc?"

"Trời ạ Khấu Hạ, bình thường ta thấy ngươi có để ý gì đến Dương Bình đâu, sao giờ bỗng thành nữ nhân đã có phu quân rồi?" Nguyên Yếm. tròn mắt đầy thú vị.

Sở Lạc nhìn quanh đám đông chen chúc, vội kéo hắn đến một nơi vắng vẻ, càng lúc càng xa Như Ngọc lâu.

Nguyên Yếm còn đang thầm đoán nàng phải chăng mềm lòng với cô nương phàm nhân kia, vừa quay đầu lại thì thấy nàng khoanh tay, mỉm cười nhìn hắn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Với kinh nghiệm nhiều năm, hắn vừa nhìn đã hiểu – nụ cười này không đơn giản.

"Có gì thì nói thẳng."

"Trưởng lão, hay là ngươi hy sinh một chút sắc đẹp, đi quyến rũ thiếu tông chủ Thần Mộng tông đi, dù gì hắn cũng lăng nhăng thế kia, biết đâu cả nam cũng không chê."

Nguyên Yếm ngẩn người trong chốc lát, sau đó nheo mắt lại.

"Nói chuyện kiểu này, chán sống rồi à?"

Sở Lạc nhướng mày, ánh mắt lơ đãng liếc sang bên cạnh: "Chủ thượng, người xem hắn kìa."

Nguyên Yếm bỗng thấy lạnh sống lưng,  nhận ra Sở Lạc dắt hắn tới ngay gần khách điếm nơi bọn họ tạm trú.

Không lâu sau, cửa sổ lầu bên cạnh "cạch" một tiếng bật mở, tuy chẳng thấy bóng người, nhưng giọng Trương Dực Xuyên từ trong truyền ra, lãnh đạm hỏi:

"Tình hình thế nào rồi?"

Nguyên Yếm vội vàng đi vào khách điếm, báo cáo tình hình ở Vũ Điệp giáo.

Thấy vậy, Sở Lạc cũng chậm rãi bước vào, trở về phòng mình.

Trước tiên nàng mở tờ "Thượng Vi Nguyệt Báo" vừa mua hôm nay ra xem. Nàng chú ý chủ yếu đến mục "Tây Vực Ký Văn", ngoài tin tức các tông môn truy sát Sở Lạc vẫn đang chiếm đầu trang, lại thêm một dòng: Vũ Điệp giáo truy sát Khấu Hạ.

Dĩ nhiên, chuyện xảy ra trong tháng trước có vô số, chẳng qua bị các thế lực cố tình bưng bít, mới tạo nên vẻ bình lặng trước cơn giông bão.

Xem báo xong, Sở Lạc bắt đầu đọc tin nhắn truyền đến qua ngọc bài thân phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-479-day-that-su-la-than-mong-tam-kinh-sao.html.]

Nàng mất liên lạc lâu như vậy, trong khi cả Ma giới đều đang truy bắt nàng, nên rất nhiều người nhắn hỏi han. Sở Lạc chỉ báo bình an với mấy người thân cận, còn cụ thể đang ở đâu thì không nói.

Rồi nàng tìm đến những tin do Liễu Tự Diêu gửi tới – tất cả đều liên quan đến Thần Mộng tông – song chưa kịp xem kỹ, đã cảm giác được Nguyên Yếm từ phòng Trương Dực Xuyên đi ra, giận dữ đùng đùng tiến về phía phòng mình.

Nàng vội cất ngọc bài, nhanh tay rút ra một cuốn "Thần Mộng Tâm Kinh" mới mua trong ngày, làm ra vẻ đang chăm chú đọc.

"Rầm!" – cửa phòng bị đá tung. Sở Lạc  ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Nguyên Yếm.

"Xem ra chuyến đi này của trưởng lão rất suôn sẻ, báo cáo xong nhanh vậy cơ à?" Sở Lạc nhàn nhã cười: "Cửa bị đá hỏng rồi, lát nữa chủ khách điếm tới đòi bồi thường thì ngươi phải trả đấy."

"Ta trả, ta trả."

Nguyên Yếm bước vào, bước chân chậm hơn ban nãy, tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện bàn Sở Lạc, liếc thấy đống sách trên bàn, nhướng mày:

"'Thần Mộng Tâm Kinh'?"

"Ừm," Sở Lạc nghiêm túc gật đầu, "Bảo bối đấy."

"Đừng đùa nữa, chính tông Thần Mộng Tâm Kinh sao có thể rơi vào tay ngươi được."

Nguyên Yếm bật cười, tùy tiện lật một quyển xem, không bao lâu liền cười phá lên.

Sở Lạc tiếp tục cúi đầu xem, nhưng càng xem càng thấy có gì đó sai sai, đến lúc tỉnh ngộ thì nàng đã hiểu vì sao Nguyên Yếm cười không ngớt.

"Phì ha ha ha... Quả là bảo bối! Thuật phòng trung... ngươi lại âm thầm nghiên cứu thứ này, ha ha ha... không được rồi... phải để Dương Bình xem mới được!" Hắn không màng Sở Lạc ngăn cản, xách sách lao ra ngoài, miệng còn hô to: "Dương Bình, ngươi có phúc rồi ha ha ha..."

Vừa quay đầu lại, thì thấy Linh Yểm đứng ngay cửa phòng. Hắn vốn đang chữa thương, cảm thấy Nguyên Yếm bỗng dưng bốc lên sát khí nên mới đến xem – ai ngờ lại chứng kiến một màn buồn cười đến vậy.

Sở Lạc mặt đỏ như máu, vừa muốn đem toàn bộ sách đốt sạch, thì thấy Nguyên Yếm còn cầm sách nhe răng cười, đưa cho Linh Yểm xem, nàng tức quá  giật sách ném xuống đất.

"Ta đọc đấy! Thì sao nào!"

Không khí lặng đi một thoáng, kế đó lại là tiếng cười rúc rích của Nguyên Yếm.

Bởi vì – một bóng người khác lại lặng lẽ bước tới.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Dực Xuyên chau mày nhìn quanh.

Sở Lạc môi run rẩy, sững người nhìn sang.

"Ta... ta tưởng đây thật sự là... Thần Mộng Tâm Kinh..."

Nguyên Yếm đã giơ sách ra cho Trương Dực Xuyên xem.

Trương Dực Xuyên lật vài trang, lại nhìn đống "Thần Mộng Tâm Kinh" trên bàn, chớp mắt, rồi khẽ ho khan:

"Chuyện thường tình, không cần thấy xấu hổ. Bị lừa thì g.i.ế.c kẻ đó là được."

Sở Lạc chán nản ngồi phịch xuống ghế, buông xuôi hoàn toàn.

"Thôi, thôi, trưởng lão xem ra rất thích mấy quyển này, ta tặng ngươi cả đống luôn."

Nguyên Yếm vẫn đang cố nhịn cười.

"Thích chứ, ta thích c.h.ế.t đi được, ha ha..."

Sở Lạc chỉ mong kết thúc chuyện này cho nhanh, đảo mắt chuyển chủ đề: "Thế Thần Mộng Tâm Kinh thật sự thì đang ở đâu?"

Loading...