Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 478: Ma nữ, mua sách không?
Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:30:04
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nữ đệ tử bị nàng bóp cổ đến mức nhất thời không thở nổi, mà sứ giả của Vô Hận Tông lúc này cũng giận dữ lao tới ôm chặt chùm Nho Cực Lạc vào lòng.
"Giáo chủ Hồng Y, sự tình đến nước này ngươi còn muốn chối cãi gì nữa? Ta chưa từng nói chí bảo bị đánh cắp trong tông ta là Nho Cực Lạc, vậy mà thứ này lại xuất hiện ở Vũ Điệp giáo các ngươi! Không cần nói nhiều, chuyện này Vô Hận Tông chúng ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!"
Dứt lời, vị sứ giả nọ tức giận rời khỏi Vũ Điệp giáo.
Người của Bách Diện giáo lúc này cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, tiếng cười lạnh vang lên dưới mặt nạ sắt.
"Thì ra Hồng Y giáo chủ giỏi nhất là kéo người khác xuống nước! Nếu người của Vô Hận Tông không bóc mặt nạ của đệ tử Minh Vệ kia, e là cái nồi này đã đổ sang đầu Bách Diện giáo chúng ta rồi. Giờ sự việc bại lộ, ngươi lại lôi kéo Đoạt Linh giáo vào, thú vị thật đấy. Hồng Y giáo chủ, ngươi cứ chờ đó, chuyện này chưa xong đâu!"
Nói rồi hắn cũng rời đi, hai người kia không hề cho Hồng Y cơ hội biện bạch, sứ giả Bạch Hỏa tông ở đằng xa nhìn thấy hết, trong lòng cũng đã hiểu ra, rồi tươi cười bước lên.
"Xem ra hôm nay tâm tình Hồng Y giáo chủ không tốt, vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng nữa, trận luận bàn hôm nay xin miễn vậy..."
Nghĩ đến việc không rõ vì sao Vũ Điệp giáo lại đắc tội cùng lúc với hai thế lực, hắn đương nhiên sẽ không dại dột mà mạo hiểm sinh mạng tỉ thí với Hồng Y. Dù nàng có bị thương hay không, tình hình của Vũ Điệp giáo lúc này cũng đã vô cùng nguy ngập.
Thừa dịp rút lui là hơn...
Ba vị sứ giả còn chưa đi xa, trong Vũ Điệp giáo đã loạn thành một mớ.
"Có nội gián! Nhất định phải moi ra kẻ nội gián này! Bổn tôn sẽ tự tay dâng đầu hắn lên cho Vô Hận Tông!" Hồng Y vung tay hất đổ khay gỗ khi nãy còn đặt Nho Cực Lạc .
Mà lúc này, người đã sắp đặt mọi chuyện – Nguyên Yếm – sớm đã rời khỏi cổng Vũ Điệp giáo, ung dung bỏ trốn.
–
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tại chợ phồn hoa dưới chân núi Thần Mộng Tông, Sở Lạc dùng ma tinh mua một tờ “Thượng Vi Nguyệt Báo”.
"Không ngờ nơi này cũng có bán cái này..." Sở Lạc lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu nhìn về phía điểm bán báo, nơi có mấy đạo tu mặc đồng phục đệ tử Thượng Vi tông đang ngang nhiên đứng đó.
"Đệ tử Thượng Vi ở địa bàn Thần Mộng Tông mà còn được bảo vệ cơ đấy, thật tốt quá. Đệ tử Thượng Vi đến ma giới rèn luyện, nơi này chẳng khác gì khu an toàn..." Giọng Sở Lạc thoáng lộ ra sự ngưỡng mộ.
Đúng lúc ấy, bên cạnh nàng có một người ăn vận như tiểu thương lặng lẽ tiến đến gần.
"Ma nữ, mua sách không?"
Nghe vậy, Sở Lạc ngoảnh đầu nhìn sang, thấy đó là một phàm nhân bình thường, trên vai vác bao vải lớn, trong đó chất đầy ngọc giản và quyển trục, tràn cả ra ngoài.
Khác với các ma môn khác, dưới chân Thần Mộng Tông lại có không ít phàm nhân hoạt động sôi nổi, có lẽ phần nào chứng tỏ tu sĩ của Thần Mộng Tông không giống các thế lực khác, gặp người là giết.
Lẽ nào có lý do gì đó?
"Chính tông bản 'Thần Mộng Tâm Kinh'," tiểu thương kia lấy ra một quyển từ trong bao vải, "Một quyển khó cầu, ta cũng không còn lại mấy bản, giá gốc trăm ma tinh, nếu ma nữ muốn, tám mươi là được."
"'Thần Mộng Tâm Kinh'," mắt Sở Lạc sáng lên, "là... tâm pháp à?"
"Ma nữ chưa từng nghe danh 'Thần Mộng Tâm Kinh' sao?" Tiểu thương nhìn kỹ nàng một lúc lâu, rồi tiếp lời: "Đây là tâm pháp thượng cổ chính tông, lợi hại nhất đấy. Giờ trên thị trường đủ loại bản khác nhau, ta đây chỉ còn thiếu quyển ba và quyển chín, một quyển khó tìm lắm!"
"Tâm pháp thượng cổ?! Ngươi đừng nói bừa, đồ thượng cổ là thứ quý hiếm lắm đó!" Sở Lạc nghiêm mặt: "Cẩn thận trời đánh sét đánh."
Tiểu thương lộ vẻ muốn khóc: "Ma nữ, ngươi lần đầu tới Thần Mộng Tông sao? Bộ này thật sự là tâm pháp thượng cổ đó! Ngươi cứ đi hỏi quanh mà xem, ai dám bịa chuyện này chứ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-478-ma-nu-mua-sach-khong.html.]
"Rồi rồi rồi, ta tin ngươi, ta tin ngươi." Sở Lạc thấy hắn khổ sở như vậy cũng không nỡ ép thêm, phần nhiều là vì đối phương chỉ là một phàm nhân.
Nàng xưa nay luôn cho rằng mạng phàm nhân quý giá hơn. Mạng của họ nên do trời định đoạt, còn tu hành giả thì khác.
Thế gian này, tay kẻ tu hành nào chưa từng dính m.á.u người? Từ khi bước vào tu lộ đầy mưa m.á.u gió tanh này, đã phải chuẩn bị tinh thần: g.i.ế.c người thì cũng phải sẵn sàng bị người giết.
Nhưng phàm nhân thì khác, sinh mệnh của họ quá đỗi yếu ớt.
Chênh lệch thực lực quá lớn khiến cho ánh mắt của kẻ mạnh nhìn họ không khác nào nhìn loài sinh vật nhỏ bé dễ thương.
"Chỉ có quyển ba và quyển chín thôi à? Không có trọn bộ sao?" Sở Lạc hỏi tiếp.
Dù đã đoán chắc đây là sách giả.
Tâm pháp thượng cổ sao có thể rơi vào tay một tiểu thương phàm nhân?
"Có có có!" Tiểu thương vội vã lôi ra thêm một đống sách: "Đủ mười hai quyển, một trăm hai mươi cách dẫn khí nhập thể khác nhau, trọn bộ sáu trăm ma tinh, tính ra năm mươi một quyển, rẻ chưa?"
"Ngươi cũng gan thật, xem ta là kẻ dễ dụ à?" Sở Lạc tuy nói vậy, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên cười, lấy ra một túi trữ vật: "Ta chỉ đưa một trăm, bán xong thì về nhà sớm đi."
Tiểu thương nhận lấy túi, để Sở Lạc tự lấy sách, đếm lại đúng một trăm ma tinh, mặt mày hớn hở.
"Ô hô, ma nữ này không ngốc, mà còn tốt bụng nữa..."
Sở Lạc vừa trở về khách điếm thì bất ngờ nghe thấy trên đường có tiếng xôn xao, người qua lại như đang đổ dồn về chỗ nào đó náo nhiệt.
Tò mò trỗi dậy, nàng chen vào đám đông, nhưng hai gã ma tu đứng phía trước như hai bức tường, nàng đụng vào còn bị họ quay lại trừng mắt.
Khi Sở Lạc định tìm chỗ khác chui vào thì phía trước có một bàn tay vươn tới, đẩy hai ma tu kia ra rồi nắm lấy cánh tay nàng, kéo hẳn vào trong.
Cuối cùng cũng thấy rõ rồi, việc đầu tiên Sở Lạc làm là quay sang nhìn người vừa kéo mình.
Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Sao, mới vài ngày không gặp mà đã không nhận ra ta rồi à?"
Là giọng của Nguyên Yếm.
Sở Lạc khẽ giật khóe mắt.
"Ngươi đổi mặt cũng thật là siêng đấy..."
"Khác với ngươi, ta không có cái bản mặt xấu mà vẫn chạy lung tung vui vẻ được."
Rất nhanh, chuyện phía trước đã thu hút sự chú ý của Sở Lạc.
Như Ngọc Lâu – một tửu lâu lớn nhất chợ này – lúc này có cả một đội đệ tử Thần Mộng Tông mặc y phục chỉnh tề đứng ngay ngắn phía trước. Người thanh niên cầm đầu trang phục lộng lẫy, hẳn là có địa vị không thấp trong tông.
Lúc này, hắn ôm một bó hoa ma giới rực rỡ đặc trưng của Thần Mộng Tông, đứng trước lâu cao giọng hô to:
"Oanh Oanh cô nương, hãy lấy ta nhé—"
"Phụt..." Nguyên Yếm không nhịn được bật cười thành tiếng, "Bảo sao nhiều người trong Thần Mộng Tông lại hay ca thán thiếu chủ của họ mất mặt, đúng là mất mặt thật..."