Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 476 – Nho Cực Lạc

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:28:57
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảng cách bỗng chốc rút ngắn, với một người dùng cung thì đây đã là tình huống cực kỳ nguy hiểm. Sở Lạc cũng không tiếp tục kéo cung nữa, vừa tránh né, vừa đối chiêu cùng Trịch Khiêm.

Tuy chỉ là Hóa Thần kỳ, lại giao thủ trực diện với một đại năng cùng cảnh giới suốt mười mấy chiêu mà vẫn không chảy lấy một giọt máu,  trong lòng nàng hiểu rõ, người thực sự đối địch với Trịch Khiêm không phải là nàng.

Ma khí của Trương Dực Xuyên vẫn luôn lượn quanh thân nàng. Nhiều lần nhìn như nàng tự mình tránh được công kích của Trịch Khiêm, thực ra đều nhờ ma khí của Trương Dực Xuyên triệt tiêu phần lớn uy lực, khiến lực đạo không thể  đánh lên người nàng.

Nhưng trong mắt Trịch Khiêm, hết thảy đều là do Sở Lạc sở hữu một thân ma khí cường đại.

Lúc này Trương Dực Xuyên đang tung hoành giữa đám ma tu Vô Hận tông phía sau Trịch Khiêm. Nhìn qua tựa như chống đỡ  gian nan, nhưng kỳ thực phần lớn tâm trí hắn đều dồn vào cục diện giữa Sở Lạc và Trịch Khiêm.

Nếu không tính đến ma khí của mình bảo hộ nàng, thì hành động, tốc độ phản ứng của nàng cũng rất khá.

Trận chiến cứ thế kéo dài suốt một khắc đồng hồ, cuối cùng Sở Lạc cũng nhận được ánh mắt ra hiệu của Trương Dực Xuyên. Sau đó, nàng  cố tình lộ ra một sơ hở, để một luồng ma phong cuốn tung chiếc mặt nạ sắt trên mặt, để lộ dung nhan thật phía sau.

Khi nhìn thấy gương mặt ấy, Trịch Khiêm  khựng lại, trong đầu cố nhớ xem đã gặp dung mạo này ở đâu rồi.

Mà Sở Lạc thì cũng phối hợp, ra vẻ hoảng loạn giơ tay áo lên che nửa mặt theo bản năng.

"Vũ Điệp giáo… Minh  vệ! Các ngươi không phải người của Bách Diện giáo, mà là người của Vũ Điệp giáo!" Trịch Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt trầm xuống, "Hay cho Vũ Điệp giáo, bàn tay các ngươi cũng vươn dài quá rồi đấy!"

Thấy vậy, Sở Lạc dứt khoát hạ tay áo che mặt xuống, khóe môi khẽ nhếch:

"Đã bị nhìn thấy rồi, vậy thì hôm nay ngươi đừng mong sống sót."

Lời vừa dứt, mấy con bướm bay vút ra từ tay áo nàng, bị ma khí hấp dẫn lao thẳng về phía Trịch Khiêm.

Trong lúc Trịch Khiêm phải ứng phó đám bướm ấy, Sở Lạc lại nhận được ánh mắt của Trương Dực Xuyên, lập tức lui về sau một đoạn, lần nữa kéo cung giương tên.

"Nhắm tim, lệch một tấc." Giọng Trương Dực Xuyên truyền đến từ phía sau.

Ngay sau đó, là ma khí hùng hậu truyền qua bàn tay đặt trên vai nàng.

Lần này, ma khí ấy đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t một tu sĩ Hóa Thần kỳ!

Sở Lạc làm đúng như lời hắn dặn, theo sau là một tiếng rít xé gió sắc nhọn, mũi tên ma khí  xuyên phá bầu trời, thừa lúc Trịch Khiêm bị lũ bướm quấn lấy, phóng thẳng vào người hắn.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Trịch Khiêm tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo vì cơn đau dữ dội đang gặm nhấm thân thể.

Mỗi lúc một nhiều ma tu từ trong Vô Hận tông bay ra, ùn ùn kéo về phía này. Mà Sở Lạc cùng Trương Dực Xuyên cũng không hề dừng lại sau khi ra tay,  xoay người phi thân rời đi.

"Trịch trưởng lão!" Một gã ma tu Hóa Thần khác vừa kịp lao ra đỡ lấy Trịch Khiêm đang lảo đảo trên không trung.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trịch Khiêm không ngừng nôn máu, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng vẫn gắng gượng mở miệng:

"Là… người của… Vũ Điệp giáo…"

"Vũ Điệp giáo?! Trưởng lão chưa biết đâu, trong tông môn vừa xảy ra mất trộm, e rằng là bọn chúng thừa lúc hỗn loạn mà trà trộn vào!"

Sau khi Sở Lạc và Trương Dực Xuyên rời đi không lâu, Nguyên Yếm và Linh Yểm cũng quay trở lại hội hợp.

Trong tay Nguyên Yếm còn xách theo một chùm nho đỏ tím, vừa đi vừa quan sát:

"Đây là gì thế?" Sở Lạc hỏi.

"Nho Cực Lạc, bảo vật trong Vô Hận tông." Nguyên Yếm chậm rãi cười, "Mỗi quả nho đều phải dùng tinh khí của một trăm đồng tử ngưng luyện mà thành, mỗi năm chỉ ra được một quả. Ngay cả Tông chủ Vô Hận tông cũng quý như châu báu, ăn vào sẽ quên hết phiền não, vui sướng đến cực điểm. Nếu phối hợp với công pháp của Vô Hận tông, gần như không còn bình cảnh."

"Ngưng luyện từ tinh khí của đồng tử?" Sở Lạc nhíu mày nhìn hắn, "Thế những đứa trẻ ấy… sẽ ra sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-476-nho-cuc-lac.html.]

"Những đứa trẻ đó, sẽ không còn cảm nhận được niềm vui, không thiết tha gì với thế gian. Phần lớn sẽ chọn tự vẫn chỉ sau vài tháng. Còn lại, những kẻ chưa c.h.ế.t sẽ được Vô Hận tông huấn luyện thành ảnh vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể c.h.ế.t vì nhiệm vụ."

Nghe đến đó, tay cầm cung của Sở Lạc bất giác run lên.

Nàng vừa rồi sao không g.i.ế.c thêm vài tên nữa cơ chứ…

Có lẽ trên thế gian này, những kẻ còn giữ được tâm hồn thuần khiết, chính là lũ trẻ con chẳng biết gì cả. Thế mà chúng lại phải trở thành vật hi sinh để kẻ khác mạnh lên.

Nguyên Yếm vẫn cười như không, đưa chùm nho ra trước mặt nàng:

"Muốn ăn thử không?"

Sở Lạc chớp mắt, giấu đi cảm xúc vừa rồi, nghiêng đầu nhìn hắn từ phía sau chùm nho:

"Muốn diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai. Trưởng lão nói xem, nếu nho Cực Lạc này xuất hiện trong tay giáo chủ Vũ Điệp giáo thì sao?"

"Ngươi đúng là càng ngày càng thông minh." Nguyên Yếm nhàn nhạt cười, sau đó lật tay thu lại chùm nho, nhìn sang Trương Dực Xuyên.

"Vật này, giao cho người khác thì ta không yên tâm. Chủ thượng, ta sẽ đích thân mang đến Vũ Điệp giáo, để sứ giả Vô Hận tông tận mắt thấy nó nằm trong tay Hồng Y giáo chủ."

"Ngươi đi đi."

Trương Dực Xuyên giơ tay, mấy chiếc lá cây quanh đó bị ma khí cuốn động, lả tả rơi xuống. Ma văn hiện lên trên từng phiến lá, rồi bị thu vào lòng bàn tay hắn.

"Sở Lạc, lại đây chọn một chiếc, xem chúng ta nên đến thăm ai kế tiếp."

Mấy phiến lá được hắn úp lại trong lòng bàn tay, không nhìn rõ mặt dưới. Sở Lạc cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận tay rút lấy một phiến.

"Thần Mộng tông."

"Vậy thì đến Thần Mộng tông."

Trương Dực Xuyên đã bóp nát lá cây trong tay, nhưng Sở Lạc vẫn ngắm nghía phiến lá ghi ba chữ Thần Mộng tông.

"Chữ chủ thượng viết thật đẹp, chắc hẳn từng có một vị tiên sinh giỏi dạy ngài?"

Trương Dực Xuyên  biến sắc, vào thời điểm này lẽ ra không nên tiếp lời nàng, nhưng hắn vẫn mở miệng:

"Đúng. Hắn là người đẹp đẽ nhất trên đời."

Thấy hắn đáp lại, Sở Lạc tiếp tục hỏi:

"Vậy sau này thì sao? Người ấy ở đâu rồi? Có ở trong Đoạt Linh giáo không?"

Trương Dực Xuyên cau mày, lắc đầu:

"Ta đã để mất hắn rồi."

Nguyên Yếm rời đi, ba người còn lại bắt đầu lên đường đến Thần Mộng tông.

Sở Lạc không thể cứ dùng gương mặt của Khả Đồng đi khắp nơi, dọc đường lại đổi diện mạo không biết bao nhiêu lần. Tới lúc dừng chân tại một khách điếm dưới chân núi Thần Mộng tông, nàng đã hoá thành một tiểu thư dịu dàng đoan trang.

Trong nội điện Vũ Điệp giáo, Hồng Y ngồi trên cao, mắt dõi xuống hai người đang liều c.h.ế.t giao đấu dưới đài. Trong đó, thiếu nữ mặc y phục tím rất nhanh đã c.h.é.m ngã ma tu đối diện.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.

Hồng Y hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên một tia ý vị không rõ.

"Quả nhiên Linh Lung không nhìn nhầm. Nha đầu ấy xác thực có vài phần tư chất tu ma. Chỉ truyền cho nàng một bộ tâm pháp, vậy mà chưa mấy ngày đã luyện đến trình độ như hiện tại…"

Loading...