Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 474: Năm mươi vạn

Cập nhật lúc: 2025-06-22 13:11:26
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chúng ta không đến để tiêu tiền," Sở Lạc thẳng tay kéo Thời Yến đang bị trói ra trước mặt: "Ngươi xem thử, nếu bán hắn cho các ngươi làm tiểu quan, có thể trả ta bao nhiêu ma tinh?"

Lúc này, Thời Yến nghiến chặt răng, cố né tránh ánh mắt đánh giá của Dương Tú và những người xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Nếu không phải kinh mạch đã bị phong bế, không thể vận chuyển linh lực, thì hắn  đã tự bạo kim đan để giữ tròn khí tiết.

Thế nhưng hiện tại thân bất do kỷ, muốn c.h.ế.t cũng không làm được.

Dương Tú thì đã ngây người.

"Các ngươi… các ngươi định bán hắn vào đây thật sao?"

Chẳng lẽ bọn họ không biết Thời Yến có thân phận quan trọng đến nhường nào?

Nhưng nếu thật là vậy… bọn họ có lẽ cũng tiết kiệm được không ít rắc rối, người  cần bỏ công sức cứu ra, giờ chỉ cần tốn chút ma tinh là giải quyết được.

"Trông không giống à? Hay các ngươi không nhận người nữa rồi?" Sở Lạc lạnh mắt nhìn nàng.

Nàng đã xác định rõ Dương Tú trước mắt chính là người của Thượng Vi tông, sở dĩ nói dứt khoát như vậy là vì sợ nói nhiều khiến Nguyên Yếm nghi ngờ, ở chỗ này lưu lại lâu cũng dễ khiến Trương Dực Xuyên và Linh Yểm phát cáu.

"Nhận nhận nhận! Chúng ta vẫn nhận!" Dương Tú  đáp, rồi làm bộ đánh giá Thời Yến từ trên xuống dưới: "Diện mạo thế này thuộc hạng nhất, chỉ là tính khí có vẻ cứng đầu, cần tốn công huấn luyện. Vậy đi, ba vạn ma tinh thế nào?"

"Năm mươi vạn."

Nghe vậy, trán Dương Tú suýt nữa toát mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư, làm ăn mà, ngươi như vậy là cướp đoạt trắng trợn rồi..."

"Đẹp trai như hắn chẳng còn mấy người, ngươi thu nhận về, chưa tới vài ngày là có thể thu hồi vốn. Giá ta đã đưa ra rồi, các ngươi không nhận thì ta đem bán nơi khác."

Giọng điệu Sở Lạc trả giá hết sức chuyên nghiệp.

"Được được được," đúng lúc nàng xoay người định bỏ đi, Dương Tú vội giữ lại: "Năm mươi vạn ma tinh, giao người cho ta."

Nói đoạn, nàng gọi người đi gom tiền.

Nguyên Yếm đứng bên không khỏi cảm thán: "Không ngờ cái đầu này lại đáng giá đến năm mươi vạn. Sớm biết thế ta đã gỡ nó gắn lên đầu mình."

Sở Lạc vỗ vai hắn: "Trưởng lão à, đầu ngươi mà trị giá năm mươi vạn thì cũng nguy hiểm lắm đó. Ngươi xem ta này, chẳng ai có ý gì với ta cả."

"Ngươi còn dám nói..." giọng Nguyên Yếm nghiến răng.

Bỗng Sở Lạc cảm nhận được ánh mắt ai đó đang gắt gao nhìn mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thời Yến đang chăm chú quan sát nàng, trong mắt ẩn chứa sát ý cực kỳ kín đáo, dường như muốn khắc ghi khuôn mặt này, chờ ngày báo thù.

Thấy thế, Sở Lạc không những không giận mà còn mỉm cười.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"À đúng rồi, tiểu đạo sĩ, ta còn chưa hỏi vì sao ngươi lại rơi vào tay đám người Vũ Điệp giáo kia, bọn họ bắt ngươi làm gì?"

Nghe vậy, ánh mắt Thời Yến khẽ d.a.o động.

Dương Tú mang ma tinh trở lại, giao tận tay cho Sở Lạc kiểm đếm.

"Không tồi, năm mươi vạn, không thiếu một xu." Sở Lạc vừa lòng cất túi tiền vào ngực.

Linh Yểm và Trương Dực Xuyên đã xoay người đi ra ngoài, ánh mắt Nguyên Yếm còn dừng lại trên người Thời Yến một lúc rồi mới theo sau.

Sở Lạc nhận xong ma tinh, ánh mắt mang theo vui vẻ lướt qua mặt Dương Tú, cuối cùng dừng lại trên người Thời Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-474-nam-muoi-van.html.]

Nàng bước lên hai bước, nhìn hắn khẽ cười: "Tạm biệt nhé, năm mươi vạn của ta. Lần sau đừng để người của Vũ Điệp giáo bắt được nữa, mất mặt lắm đấy."

Nói xong, nàng mới xoay người, ung dung rời đi.

Đợi đám ma tu kia đi hết, Dương Tú mới thở phào một hơi, đưa Thời Yến tới một gian phòng riêng rồi  khởi động cấm chế trận pháp.

Thấy vậy, ánh mắt Thời Yến lập tức đề phòng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Dương Tú vận linh lực giải trói cho hắn.

"Ngươi là đạo tu?!" Thời Yến kinh ngạc.

Dương Tú khẽ gật đầu. Việc có thể cứu được Thời Yến, đối với Bình Chân tông mà nói, lẽ ra là một đại ân. Nhưng nàng  không ngờ nữ ma đầu kia vừa mở miệng liền đòi năm mươi vạn, thật  là cướp giữa ban ngày, giờ đây dù lập được đại công cũng chẳng thấy vui vẻ gì.

"Thời đạo hữu, sao ngươi lại rơi vào tay đám ma tu ấy? Bọn họ rốt cuộc là ai?"

Lúc này Thời Yến hơi sững sờ, trong đầu lại vang lên câu nói đầy ẩn ý của "Khấu Hạ" lúc trước.

Tạm biệt? Làm gì có chuyện tạm biệt? Làm gì có chuyện còn gặp lại lần sau…

Khi nghe câu đó, đầu hắn còn đầy nghi hoặc, đến tận bây giờ nhận ra Dương Tú là đạo tu, mọi chuyện dường như đều hợp lý…

Được tự do trở lại, Thời Yến  đứng dậy, xách kiếm bước ra: "Chuyện dài lắm, ân tình hôm nay ta ghi nhớ, năm mươi vạn ma tinh sau này nhất định sẽ trả. Nhưng hiện tại ta có chuyện gấp, cần lập tức rời đi."

Dương Tú lập tức cau mày, chặn hắn lại: "Thời đạo hữu, thứ ta nói thẳng, đây là Ma giới, với tính cách của ngươi thì chẳng trụ nổi đâu. Hiện tại ngươi tốt nhất nên ở lại đây trước, có chuyện gì cứ nói ra, cùng là đạo tu, nếu giúp được, ta nhất định sẽ giúp một tay."

"Nữ nhân đó có vấn đề," Thời Yến  cau mày, "Ta phải theo dõi xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì, nếu giờ không đi, e là người sẽ đi xa mất."

Nghĩ đến năm mươi vạn vừa bay mất, Dương Tú cũng thấy đau đầu.

"Thời đạo hữu, ta còn muốn theo dõi nàng ta hơn ngươi ấy chứ. Nhưng ngươi không thấy sao? Người bên cạnh nàng, ai nấy đều lợi hại. Nếu ngươi theo dõi mà bị phát hiện, đến lúc lại bị bắt nữa, ta  không thể gom đủ năm mươi vạn lần thứ hai đâu…"

Nghe đến đây, sắc mặt Thời Yến cũng hiện lên vẻ khó xử.

"Trong số những người đó, có một kẻ chính là Giáo chủ của Đoạt Linh giáo."

Nghe vậy, ánh mắt Dương Tú khẽ động.

"Vậy thì nàng ta chính là nữ giáo đồ thường theo bên người Giáo chủ Đoạt Linh giáo, tên gọi Khấu Hạ?"

Thời Yến khẽ gật đầu, đoạn lại hỏi: "Ngươi làm sao biết được?"

"Việc thủ lĩnh Ám  Vệ của Vũ Điệp giáo tử trận không phải chuyện nhỏ, tin tức này hiện đã lan khắp nơi. Vũ Điệp giáo cũng đã phái ra một đội nhân thủ lớn nhằm truy sát bọn họ," Dương Tú nói xong lại khẽ cười, "Cũng may nàng ta hồ đồ mà đem Thời đạo hữu bán vào tay ta, nếu cứ tiếp tục đi theo đám người đó, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết."

Khi bóng đêm buông xuống, sát thủ ẩn thân của Vũ Điệp giáo đồng loạt xuất hiện, một trận c.h.é.m g.i.ế.c dữ dội diễn ra, mặt đất đã đầy rẫy thi thể.

Nguyên Yếm đứng giữa đống xác, cẩn thận lựa chọn, cuối cùng lôi ra một nữ nhân từ giữa đám người.

"Người này là Cố Đồng, tinh anh của Minh Vệ thuộc Vũ Điệp giáo, ở trong Tam giáo Lục tông cũng là kẻ có chút danh tiếng." Vừa nói, ánh mắt trong suốt như ngọc của Nguyên Yếm liền chuyển về phía Trương Dực Xuyên.

Trương Dực Xuyên khẽ gật đầu: "Khấu Hạ, đem thủ cấp này đổi lên."

"Tuân mệnh."

Thấy Sở Lạc xách xác nữ tử kia đi về phía xa, Nguyên Yếm vừa định mở miệng nói gì đó thì Linh Yểm đã sải bước theo sát sau lưng nàng.

"Nàng ta lần đầu đổi đầu người, để ta đi giúp một tay."

Loading...