Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 473: Tâm ma Linh Lung
Cập nhật lúc: 2025-06-22 13:10:49
Lượt xem: 168
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta... ta..." Sở Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó mắc nơi cổ họng, khiến nàng không thể thốt ra lời. Thứ ấy ẩm ướt, trơn nhớt, giống hệt như... giống hệt như nhãn cầu người mà Linh Lung đã ép nàng phải nuốt xuống hôm ấy.
Nàng bắt đầu nôn khan, khiến đám ma tu xung quanh càng thêm nghi hoặc.
"Này, đừng có giả điên giả dại, nếu không nhanh chóng dưỡng ra bản mệnh điệp thì ngươi đừng mơ nhập giáo Vũ Điệp. Chủ thượng sẽ đích thân g.i.ế.c ngươi đấy!"
Nhưng lúc này, Sở Yên Nhiên đã hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.
Tim nàng đang siết lại, siết chặt không ngừng. Bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén suốt thời gian qua giờ trào ra cùng lúc, như muốn nghiền nát nàng.
"Sao hả? Ngươi còn nghĩ mình là đạo tu sao? Hừ... tưởng ta không sai người điều tra thân phận ngươi à?" Trên mặt "Linh Lung" nụ cười càng lúc càng dữ tợn: "Một kẻ đã bị đạo môn trục xuất, chính là tà tu mà ai ai cũng có thể giết. Ngươi còn ra vẻ thanh cao làm gì? Tay ngươi chẳng lẽ chưa từng dính máu? Sở Yên Nhiên, ngươi sớm đã bẩn rồi."
Nàng c.h.ế.t lặng nhìn về phía trước, khóc không thành tiếng, trong đầu chợt vang lên tiếng khóc của Lăng Điệp treo trên cao.
“ Sở cô nương… ta từng mua thuốc cho người, tiêu hết sạch số tiền dành dụm bao năm… xin người, nể tình ấy mà tha cho ta…”
“Tiểu Điệp… đừng khóc,” Sở Yên Nhiên thẫn thờ mở miệng, “ta sao có thể g.i.ế.c ngươi chứ… ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này, đến Đông Vực—nơi ngươi luôn mong ước…”
Nghe câu ấy, trong đôi mắt tuyệt vọng của Linh Điệp, ánh sáng mong manh dần hé mở.
“Thật sao…Sở cô nương…”
Một tên ma tu đứng bên khẽ hừ một tiếng: “Đã bước chân vào Vũ Điệp giáo, còn muốn ra ngoài? Muốn sống thì phải có kẻ chết. Một mạng hay hai mạng, ngươi chọn đi.”
Còn trong mắt Sở Yên Nhiên, Linh Lung đang từng bước tiến đến trước mặt nàng giữa màn mưa đen.
“Ngươi đang lừa nàng ấy, hay đang tự lừa mình?” Ánh mắt Linh Lung đầy khinh bỉ: “Ngươi còn muốn quay về Đông Vực sao? Sai rồi. Ngươi không dám quay lại. Ngay cả dũng khí cứu Linh Điệp ngươi cũng không có. Nghĩ kỹ lại xem, bao nhiêu người đã c.h.ế.t vì ngươi rồi? Nhiều thêm một mạng thì đã sao?”
“Không… đừng tới đây…”
“Chỉ là một tiểu nha đầu hầu hạ ngươi vài hôm, nói cho cùng cũng không có quan hệ gì lớn. Ngươi còn do dự điều gì? Chẳng lẽ định bỏ lỡ cơ hội gia nhập Vũ Điệp giáo? Bỏ qua con bản mệnh điệp mà ta đã vì ngươi mà chuẩn bị?”
Linh Lung bước tới, ngồi xuống nhặt con d.a.o găm lên, rồi nhét vào tay Sở Yên Nhiên.
“ Sở cô nương… người…” Lăng Điệp lại run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng chảy dài: “Người chẳng phải đã hứa sẽ cứu ta sao? Hứa sẽ đưa ta đến Đông Vực mà…”
Nàng trơ mắt nhìn Sở Yên Nhiên mặt mày thống khổ cầm lấy con dao, đứng dậy.
“Không… đừng…” Mũi d.a.o nhọn rạch lên da thịt, m.á.u nóng lập tức b.ắ.n lên mặt Sở Yên Nhiên. Linh Điệp mở to mắt nhìn kẻ cầm dao, đôi mắt ấy trống rỗng như tro tàn.
“Ta… không nên… tốt với ngươi…”
Tim của Linh Điệp bị lưỡi d.a.o mổ ra, ngay khoảnh khắc đó, một con bướm màu lam nước phớt cánh bay ra từ trong tim.
Nó không có mục tiêu, bay loạn giữa màn mưa đen, lượn một vòng trên không trung rồi mới quay lại, đậu lên vai của Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên như choàng tỉnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã tắt hơi nhưng vẫn mở to, c.h.ế.t cũng không nhắm lại, đang nhìn thẳng vào nàng.
“Choang”—con d.a.o trong tay nàng rơi xuống đất, thân thể loạng choạng lùi lại.
“Tiểu Điệp? Tiểu Điệp ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh lại đi…”
Mấy tên ma tu thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, không thèm để ý đến một người một xác trong căn phòng này nữa, lập tức rời đi báo cáo với Hồng Y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-473-tam-ma-linh-lung.html.]
Sở Yên Nhiên vẫn hoảng loạn ngồi lại trong phòng suốt một ngày. Trong phòng không ngừng vang lên tiếng khóc, tiếng gào, tiếng chửi mắng của nàng, khiến những người đi ngang đều không khỏi liếc mắt khó hiểu—trong căn phòng ấy rõ ràng chỉ có một người sống, nàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai?
Tới khi đêm buông xuống, toàn bộ Vũ Điệp giáo trở nên yên tĩnh. Sở Yên Nhiên ngồi xệp dưới đất, không còn nói một lời nào nữa.
Con bướm lam nhạt vẫn đậu nơi vai nàng.
Nhưng lúc này, trong đôi mắt của nàng đã không còn lấy một tia sáng, chỉ ngây ngốc nhìn vào khoảng không phía trước.
Đột nhiên, con ngươi nàng khẽ động, trên người cũng bắt đầu lộ ra một tia ma khí.
—
Trong Hồng lâu thấp thoáng mùi hương nhàn nhạt, những nam nữ yêu kiều rót rượu tiếp khách, khuôn mặt cười nói rạng rỡ, xinh đẹp như hoa nở.
“Nơi này không giống ta tưởng tượng lắm, nhìn sang trọng thật đấy.” Sở Lạc kéo đầu dây trói Thời Yến, chen vào bên trong.
Thời Yến lúc này đã hoàn toàn rối loạn: “Ngươi cứ g.i.ế.c ta còn hơn!”
Nhưng chẳng ai để ý đến hắn nói gì.
Nguyên Yếm bước sau lưng Sở Lạc, chậm rãi lên tiếng: “Đây là địa bàn của Vô Hận tông, người của bọn họ cứ thích mấy trò hào nhoáng này, nhìn thì đẹp mắt đấy.”
“Nhưng đến đây là để tìm vui, nào phải để tu luyện,” Sở Lạc tiếp lời.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Không thực dụng thì là không thực dụng,” Nguyên Yếm lại nói, “Hợp Hoan tông có công pháp riêng, hoan lạc cũng có thể tăng tu vi, không phải còn thiết thực hơn chỗ này sao?”
Nghe thế, Sở Lạc bật cười.
“Vậy ngươi đoán xem vì sao đám người kia không tới Hợp Hoan tông mà lại thích đến đây?”
Nguyên Yếm khẽ cong khóe môi: “E là sợ c.h.ế.t thôi.”
Trương Dực Xuyên nhìn quanh một lượt, rồi cau mày khó chịu nhìn về phía Sở Lạc: “Mau làm cho xong việc của ngươi đi.”
“Ồn c.h.ế.t đi được.” Giọng điệu bực bội của Linh Yểm lại vang bên tai nàng.
Nghe đến đây, Sở Lạc cũng có chút ngượng.
Ban đầu nàng chỉ định một mình lén lút vào đây bán Thời Yến, nhưng Linh Yểm lại bày ra bộ dạng như thể nếu không đi theo nàng thì sẽ bị người ta ám sát. Trương Dực Xuyên chẳng rõ có phải nhìn ra điều gì hay không, lại bất ngờ bám theo. Còn Nguyên Yếm thì chỉ biết đi theo giáo chủ như cái đuôi.
Khiến nàng không biết phải liên hệ với đệ tử Thượng Vi tông đang cài cắm ở đây như thế nào.
May thay không cần nàng chủ động, người của Thượng Vi tông đã nhận ra Thời Yến, ngay khoảnh khắc sau đó liền tươi cười bước tới.
“Mấy vị khách quan trông có vẻ lạ mặt, là lần đầu tiên đến đây sao? Không phải người bản địa nhỉ?” Dáng vẻ tươi cười của Dương Tú xuất hiện, ánh mắt nàng lại lần nữa dừng trên người Thời Yến, càng chắc chắn hơn hắn chính là đồ đệ của Hồng Kiếm đạo nhân.
Sao lại rơi vào tay đám ma tu này được…
“Chẳng lẽ các hạ quen biết hết người bản xứ sao?” Nguyên Yếm ngửi ra chút mùi thăm dò trong lời nói, bản năng liền phản hỏi lại.
“Không dám, không dám,” Dương Tú vội nở nụ cười hoà giải, “Mấy vị thích kiểu gì—tiểu thư hay công tử? Để ta sắp xếp cho thật vừa ý…”
Nàng còn đang nghĩ nên làm thế nào để lặng lẽ cứu Thời Yến ra khỏi tay bọn ma tu, thì lời tiếp theo của Sở Lạc khiến nàng hoàn toàn bất ngờ, nhất thời không thể phản ứng.