Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 472: Dưỡng bản mệnh điệp.

Cập nhật lúc: 2025-06-22 13:09:54
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vũ Tộc – Vũ Điệp giáo.

 

"Linh Lung bỏ mình, là do Đoạt Linh giáo gây ra. Nàng c.h.ế.t ngay trên  Gia Vinh đạo, trước cửa nhà chúng ta. Với Vũ Điệp giáo mà nói, đây là mối nhục lớn chưa từng có! Trước kia bọn chúng chỉ dám làm vài chuyện vụn vặt, bản tôn chẳng buồn để mắt. Nhưng hiện giờ, bản tôn tuyệt đối không cho phép người của Đoạt Linh giáo tiếp tục tồn tại trên mảnh đất Ma giới này!"

 

Trên cao tọa, sắc mặt Hồng Y u ám đến đáng sợ.

 

"Từ hôm nay, truyền lệnh xuống các cứ điểm khắp nơi, truy sát người của Đoạt Linh giáo được xếp là việc cấp thiết hàng đầu, ưu tiên hơn cả truy tìm đạo tu Sở Lạc."

 

"Lại phái thêm người đi điều tra tổng đàn của Đoạt Linh giáo, nếu không tìm được, thì cũng đừng quay về Vũ Điệp giáo nữa."

 

Trong đại điện, các trưởng lão, hộ pháp của Vũ Điệp giáo ai nấy đều nơm nớp lo sợ, im lặng lắng nghe. Ở cuối hàng, Sở Yên Nhiên đứng cùng thuộc hạ cũ của Linh Lung khi còn sống, ánh mắt không ngừng quét qua từng người trong số họ.

Sau khi Hồng Y phân phó xong mọi việc, đám người lần lượt rời đi, trong điện chỉ còn lại những thuộc hạ còn sót lại của Linh Lung.

“Trước kia các ngươi đều theo Linh Lung làm việc, quen thuộc với nhiệm vụ của Ám Vệ. Giờ chức vị thủ lĩnh Ám  Vệ đang trống, bản tôn sẽ chọn ra một người trong các ngươi tạm thời đảm nhiệm. Về sau nếu có người thích hợp hơn, sẽ thay thế.”

Đám người vốn đang cúi đầu im lặng, lúc này đều phẫn nộ lên tiếng:

“Chủ thượng, chúng ta muốn báo thù cho tỷ tỷ Linh Lung!”

“Đúng vậy! Người của Đoạt Linh giáo dám xông đến tận địa bàn của chúng ta, còn để một con nha đầu mới ra đời g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ Linh Lung. Nếu không rửa được mối hận này, Ám Vệ chúng ta còn mặt mũi nào nữa!”

“Thù, bản tôn đương nhiên sẽ báo.” Ánh mắt Hồng Y không chút gợn sóng, “Các ngươi cứ lui về đội trước đã.”

Nghe vậy, đám người cũng an tâm lui ra.

Ánh mắt Hồng Y dừng lại một thoáng trên người Sở Yên Nhiên.

“Đây chính là người Linh Lung dẫn về sao? Vậy thì mau chóng hoàn thành những việc Linh Lung đã sắp xếp cho nàng ta trước khi chết. Trong mắt bản tôn, không chứa nổi đạo tu.”

“Vâng.”

Thuộc hạ của Linh Lung đáp lời.

Nhưng trong lòng Sở Yên Nhiên lại tràn đầy nghi hoặc…nàng hoàn toàn không biết Linh Lung từng sắp xếp gì cho mình.

Chạng vạng hôm ấy, trời lại đổ mưa đen. Sở Yên Nhiên bị người đẩy đi, hướng về một căn phòng đóng chặt cửa.

Tiếng mưa rơi xối xả, song nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của một cô gái truyền ra từ trong phòng.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Sở Yên Nhiên vận linh lực hộ thể tránh mưa, xoay người, cảnh giác nhìn bọn ma tu.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Làm gì à? Đây chính là nghi thức nhập giáo mà tỷ tỷ Linh Lung đã đặc biệt sắp đặt cho ngươi trước khi chết. Thật là, tỷ ấy tốt với ngươi như vậy, ngươi lại không chút biết ơn. Trong chúng ta, có ai vừa nhập giáo đã được ban cho bản mệnh điệp đâu chứ?”

“Có ý gì? Bản mệnh điệp là cái gì?!”

“Trời mưa là thời khắc tốt nhất để dưỡng điệp, chẳng lẽ tỷ Linh Lung chưa từng nói với ngươi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-472-duong-ban-menh-diep.html.]

Càng đến gần, tiếng khóc trong phòng càng rõ ràng hơn. Sắc mặt Sở Yên Nhiên cũng dần trở nên tái nhợt.

Thanh âm này… sao lại quen thuộc đến vậy...

“Bản mệnh điệp chính là con bướm đầu tiên ngươi có sau khi gia nhập Vũ Điệp giáo. Thôi đừng lề mề nữa, làm xong nhanh lên, ta còn phải về bẩm báo với chủ thượng!”

Dứt lời, tên ma tu kia liền không chút nương tay đẩy Sở Yên Nhiên vào trong phòng.

“Không… đừng… đừng g.i.ế.c ta…”

Sở Yên Nhiên bị đẩy ngã ngay trước mặt cô gái, giọng cầu xin yếu ớt vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng.

Nhìn thấy vạt áo quen thuộc kia, cả người nàng lạnh toát, từ từ ngẩng đầu lên nhìn.

Linh Điệp bị trói chặt trên giá chữ thập, khuôn mặt đầy vệt nước mắt.

Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị bắt, càng không ngờ rằng, tất cả những ngày tháng được nuôi dưỡng và chăm sóc, hóa ra chỉ là để chuẩn bị cho khoảnh khắc tàn khốc hôm nay.

Mặt đất loang lổ vết m.á.u khô, góc phòng chất đầy hài cốt người lớn nhỏ—nàng không phải người đầu tiên c.h.ế.t ở đây, cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng.

“Sở cô nương… đừng g.i.ế.c ta… van xin các người đừng g.i.ế.c ta… Tiểu Điệp sẽ nghe lời, bảo ta làm gì cũng được… ta không muốn chết… van xin đừng g.i.ế.c ta…”

“Con bướm này là do tỷ tỷ Linh Lung của chúng ta dốc lòng nuôi dưỡng. Từ khi còn nhỏ đã bắt đầu cho uống thuốc, chưa từng gián đoạn ngày nào. Vậy mà nàng lại tặng thứ trân quý ấy cho ngươi.” Ma tu bên cạnh lên tiếng, giọng đầy đố kỵ.

“Thuốc… thuốc gì?” Sở Yên Nhiên kinh ngạc nhìn sang.

Từ khi Linh Điệp được đưa đến làm thị nữ bên cạnh nàng, nàng chưa từng thấy nàng ấy uống thuốc gì.

“Chẳng phải vẫn là món đùi gà trong bếp mỗi ngày sao? Nếu không, ngươi nghĩ vì sao tỷ Linh Lung thường hay hỏi han một tiểu nha đầu có ăn cơm tử tế hay không?”

Ma tu nói xong, nét mặt lại thêm phần sốt ruột.

“Đừng chậm trễ nữa, mưa còn đang lớn, mau mổ tim nàng ra, lấy con bướm bên trong đi.”

Một con d.a.o găm bị ném tới trước mặt Sở Yên Nhiên.

Nàng siết chặt mày, vành mắt cũng đỏ hoe: “Con bướm… ở trong tim?”

“Trái tim con người, là nơi thích hợp nhất để nuôi dưỡng Vũ Điệp.”

Chập chờn trong tầm mắt, nàng  như nhìn thấy Linh Lung đang đứng nơi ngưỡng cửa, vẫn là nụ cười khinh thường quen thuộc đó, lặng lẽ nhìn nàng.

Tiếng mưa đen rào rạt bên tai, tiếng khóc cầu xin của Linh Điệp trên đỉnh đầu, và những tiếng thúc giục không ngớt của bọn ma tu bên cạnh.

Đau… đầu đau như muốn vỡ ra…

“Làm sao vậy? Tiểu thư cao quý của ta, chẳng phải ngươi luôn khát vọng một nơi an toàn để dựa vào sao? Ngươi sai người của mình lén trộm sách, chẳng phải là muốn tìm cách để có được sức mạnh à?”

Trong mắt nàng, Linh Lung đứng nơi cửa, phía sau là mưa đen u oán cuồn cuộn, nụ cười càng lúc càng giễu cợt.

“Ta bằng lòng cho ngươi chỗ dựa vĩnh viễn, để ngươi trở thành một phần của Vũ Điệp giáo, ban ngươi bản mệnh điệp, ban ngươi sức mạnh. Chẳng lẽ ngươi không nên vui mừng sao?”

“Còn đám thuộc hạ của ngươi... vốn dĩ ta không định g.i.ế.c bọn họ. Nhưng ta cũng không thể dung thứ kẻ nào dám giở trò ngay dưới mí mắt ta. Ngươi tưởng ta không nhìn ra những trò mèo đó sao?”

“Ngươi nghĩ ta nhờ đâu ngồi lên vị trí thủ lĩnh Ám  Vệ? Làm sao ta có thể không nhìn thấu bọn tiểu tặc ấy? Tiểu thư à, ta cũng muốn cho ngươi chút thể diện, nhưng nếu không xử lý bọn họ, ta lấy gì để lập uy? Làm sao khiến người ta phục?”

“Là ta… là ta sai rồi… đừng g.i.ế.c họ…” Sở Yên Nhiên quỳ rạp xuống đất, lệ rơi lã chã, nhìn chằm chằm vào “Linh Lung” giữa màn mưa đen.

Mà đám ma tu trong phòng thấy dáng vẻ nàng như thế, đều kinh ngạc nhìn theo ánh mắt nàng—nhưng chẳng thấy gì cả.

“Ta sai rồi… thật sự sai rồi… đừng g.i.ế.c họ… trả lại cho ngươi… sách ta cũng trả lại hết cho ngươi…”

“Đúng là một vị tiểu thư cao quý. Đến tận bây giờ, ngươi vẫn không dám nóimột câu nhận lỗi  thay bọn họ sao? Nhưng đây vốn là lỗi của ngươi kia mà.” “Linh Lung” trong mưa cười khẽ.

Loading...