Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 466: Trở về tổng đàn

Cập nhật lúc: 2025-06-21 00:13:21
Lượt xem: 184

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【Gần đây chắc là tiếp xúc quá nhiều ma khí, trong địa cung lại không dám dùng linh thạch để tu luyện.】

“Ta có dự cảm không lành…”

Nghe Hoa Hoa nói xong, Sở Lạc khẽ lẩm bẩm.

“Không lành?” Nguyên Yếm đứng bên cạnh cất tiếng, “Từ ngày bước chân vào Đoạt Linh giáo, ngươi nên chuẩn bị tinh thần rằng mỗi ngày đều là xui xẻo. Dù sao cả Ma giới đều đang truy sát chúng ta.”

Sở Lạc gật đầu: “Lúc nào cũng phải sẵn sàng.”

Nguyên Yếm lại liếc nàng thêm mấy lần: “Có phải nên dời lịch thay đầu của ngươi sớm lên không…”

“Được rồi.” Lúc này đã rời khỏi địa cung, Trương Dực Xuyên lên tiếng: “Đưa đồ cho nàng đi.”

Nghe vậy, Nguyên Yếm liền ném cho Sở Lạc một túi trữ vật.

“Trong này là gì?” Sở Lạc nhận lấy, thần thức quét qua dò xét.

“Toàn bộ đều là thứ mang ra từ Thần Ma Cảnh , còn có cả lam phù đã luyện chế xong. Nếu bị người bao vây mà không thể thoát được, hãy dùng lam phù để hộ thân, sau đó tùy tiện phá hủy một vật bên trong, khí tức quỷ cảnh tỏa ra sẽ thay ngươi tiêu diệt tất cả kẻ địch.”

Nguyên Yếm tiếp tục giải thích: “Trong đó cũng có vài món có thể dùng để chiến đấu, tự ngươi mày mò đi.”

Đây là thủ đoạn quen dùng của giáo chúng Đoạt Linh giáo, cũng là điều khiến Ma giới đau đầu nhất.

Tuy một lần có được nhiều dị vật quỷ cảnh như vậy khiến an toàn của Sở Lạc tăng lên đáng kể, nhưng nàng vẫn nghĩ—nếu có thể không phá hủy, thì nên cố gắng giữ lại.

Nàng từng chứng kiến nơi bị khí tức quỷ cảnh quét qua ở Đông Vực, khắp nơi là tử địa. Mỗi mảnh đất như thế đều phải dùng linh lực nuôi dưỡng cả trăm năm mới có chút sinh cơ trở lại, mà muốn khôi phục đến mức có thể tự sinh ra linh khí thì cần thời gian còn dài hơn.

Những vùng đất chưa kịp xử lý, thậm chí  có dấu hiệu sinh ra thực vật bên trong quỷ cảnh.

Ma giới sinh ra từ sát khí hung tàn, nên khí tức Thần Ma cảnh tác động nơi này không rõ rệt như ở Đông Vực, nhưng cũng không thể cứ dùng bừa.

Chỉ nói riêng, thì đám vật kia tuyệt đối là hung thủ phá hủy môi trường số một.

Cất kỹ mọi thứ, Sở Lạc lại nhìn thấy Trương Dực Xuyên đang đứng trước Âm Thành, trầm mặc rất lâu.

Thấy vậy, nàng bèn bước thẳng tới.

“Chủ thượng, chúng ta có nên vào xem một chút không?”

Vừa dứt lời, Trương Dực Xuyên  phục hồi thần sắc, nhìn nàng một cái đầy cổ quái.

“Ngươi không muốn sống nữa à?”

“Nơi này nguy hiểm lắm sao? Đây là đâu vậy?”

“Xuân Thành.”

Nói xong, Trương Dực Xuyên  quay người bước đi.

Sắp đến tổng đàn, Sở Yên Nhiên thỉnh thoảng lại quay đầu, nhìn Thời Yến đang bị trói, bị đám ma tu áp giải.

Hắn suốt dọc đường đều cau chặt mày, mắt không rời nàng lấy một khắc.

Sở Yên Nhiên lại quay đầu lại, nhìn sang Linh Lung.

“Không phải ngươi nói muốn dùng hắn để dụ Sở Lạc sao? Ngươi đã xác nhận lời ta nói đều là sự thật rồi, sao còn chưa chịu tung tin ra ngoài?”

“Ta và Sở Lạc không có giao tình gì, sống c.h.ế.t của ta nàng ta chẳng bận tâm,” giọng Thời Yến vang lên, “Đã rơi vào tay các ngươi, muốn g.i.ế.c cứ giết, cần gì phải lôi người khác vào?”

Nghe vậy, Sở Yên Nhiên khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thời Yến một cái.

“Ta biết ngươi muốn bảo vệ nàng, bằng không đã không nói ra mấy lời này. Linh Lung…”

“Sở Yên Nhiên,” Thời Yến ngắt lời nàng, trong mắt mang theo đau đớn, “Đừng vì ta mà kéo người khác xuống nước nữa. Ngươi như vậy… còn khó chịu hơn g.i.ế.c ta.”

Bàn tay giấu trong tay áo của Sở Yên Nhiên siết chặt, cuối cùng lại buông ra bất lực.

Linh Lung từ đầu tới giờ chỉ ngồi xem trò vui, lúc này khẽ cười lạnh một tiếng.

“Nói đi, sao không nói nữa? Đôi tình nhân thì nên tâm sự với nhau nhiều vào, không thì… làm sao hắn nhận ra lòng dạ ngươi đen đến mức nào?”

Gặp ánh mắt Linh Lung, Sở Yên Nhiên nhíu mày: “Vẫn nên sớm tung tin ra đi.”

“Ngươi tưởng ta ngốc chắc? Tin tức tên đạo sĩ này rơi vào tay ta mà truyền ra, chưa chắc Sở Lạc có đến, nhưng cái lão Hồng Kiếm bên Đông Vực thì chắc chắn sẽ mò tới. Chi bằng chờ về đến tổng đàn rồi hẵng tung tin. Một mình lão ta tới, chẳng lẽ còn có thể sống mà rời khỏi giáo ta được chắc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-466-tro-ve-tong-dan.html.]

Lời vừa dứt, sắc mặt Thời Yến  biến đổi, điên cuồng giãy giụa: “Các ngươi muốn làm gì sư tôn ta! Người sẽ không tới đâu! Đừng có vọng tưởng nữa!”

"Ồ, nóng nảy rồi à." Linh Lung mỉm cười, chỉ vào Thời Yến rồi nói với Sở Yên Nhiên: "Ngươi xem, đây mới là bộ dạng thật sự quan tâm đến một người. Hắn dám đến tìm ngươi, chính là đặt sinh tử của bản thân ra ngoài lề. Nhưng trên đời này, luôn có những thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống. Ngươi tưởng hắn yêu ngươi sâu đậm đến đâu chứ?"

 

Sở Yên Nhiên cau mày nhìn chằm chằm vào nàng ta, nhưng Linh Lung không bận tâm. Vừa bước vào tổng đàn, nàng đã ra lệnh:

 

"Giam tên tiểu đạo sĩ này vào đại lao, trông thật chặt, không để bất kỳ ai đến gần. Nhất là... những kẻ có tâm tư riêng."

 

Nhìn theo đám ma tu không chút bận lòng quay trở lại doanh địa, Sở Yên Nhiên vẫn đứng bất động tại chỗ, thân hình cứng đờ.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một lúc lâu sau, Linh Điệp mới khẽ lên tiếng: "Tiểu thư, chúng ta cũng về thôi."

 

Sở Yên Nhiên như bừng tỉnh, khẽ gật đầu, sau đó bước vào theo.

 

Đám ma tu canh giữ doanh địa đã ra nghênh đón Linh Lung, còn nàng thì đứng ngay phía trước, trầm giọng quát:

 

"Trong vòng một ngày, thu dọn mọi thứ cho xong, ngày mai khởi hành trở về tổng giáo!"

 

"Rõ!"

 

Đám ma tu đồng thanh đáp, khí thế bừng bừng. Đợi bọn họ giải tán hết, Linh Lung liếc mắt về phía Sở Yên Nhiên đang đứng lặng không xa, chỉ nhìn một cái rồi xoay người trở về đại điện.

 

Linh Điệp lại kéo tay áo nàng: "Tiểu thư, chúng ta cũng nên về chuẩn bị một chút."

 

Một lúc sau, Sở Yên Nhiên mới nhẹ gật đầu.

 

Trở về nơi ở, nàng thu dọn sơ qua, rồi chợt nhớ từ lúc quay về đến nay vẫn chưa thấy đám người từ Quỷ Cảnh đi theo lão Cây và mình. Nghĩ đến việc họ cũng sẽ cùng trở lại tổng giáo, nàng liền ra ngoài tìm.

 

Thế nhưng, khi nàng lần lượt đẩy cửa các phòng dành cho đám người Quỷ Cảnh, tất cả bên trong đều trống không.

 

"Không thể nào toàn bộ đều không có mặt..."

 

Đúng lúc nàng đang thắc mắc, thì từ phòng của Đàm Thanh bước ra mấy tên ma tu, vừa cài lại thắt lưng, vừa cười cợt rôm rả.

 

Khoảnh khắc đó khiến nàng nhớ lại lần trước cũng chính mấy tên này từng muốn ép buộc Đàm Thanh, bị nàng ra tay ngăn cản. Trái tim trùng xuống, nàng không chút do dự lao thẳng vào trong.

 

Trên giường, thân thể Đàm Thanh chỉ được che tạm bằng một mảnh màn đã rách, khắp người đầy những vết m.á.u loang lổ và bầm tím. Nàng ta ngây dại nhìn lên không trung, đôi mắt trống rỗng không còn thần sắc.

 

"Đàm Thanh! Đàm Thanh? Ngươi sao rồi?" Sở Yên Nhiên  ngồi xuống mép giường, nhìn thấy dáng vẻ thảm thương ấy, đôi tay khẽ run lên, kéo tấm chăn bên cạnh đắp lại cho nàng.

 

Đàm Thanh vẫn ngây dại nhìn lên trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ chậm rãi chớp mắt một cái.

Loading...