Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 465: Hắt xì!

Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:52:16
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi căn bản không hiểu,” Sở Yên Nhiên cau mày nhìn hắn, “Việc này không phải chuyện ta có thể nói nhận sai hay hối cải là xong… Ngươi không cần phải tới tìm ta nữa. Ta đã không còn đường quay về, và ta cũng sẽ không quay đầu lại.”

Nghe vậy, Thời Yến  sững người, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nhưng ngươi chưa từng nói cho ta biết, vì sao không thể về lại Đông Vực, cũng chưa từng nói rõ, rốt cuộc ngươi thực sự muốn gì. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bước từng bước vào vực sâu, biết rõ những việc ngươi làm không xuất phát từ bản tâm, nhưng ngươi vẫn cứ làm…”

Lời hắn khiến lòng Sở Yên Nhiên chấn động, vành mắt dần đỏ lên.

Xưa nay chưa từng có ai nói với nàng những lời như vậy. Những kẻ từng xuất hiện bên nàng, chẳng qua vì khí vận trên người nàng mà đến, cũng vì khí vận suy bại mà rời đi.

Trong mắt họ, nàng chỉ là đệ tử của Hàn Trần trưởng lão, là thiên tài của Linh Thú Tông. Mọi hiểu biết về nàng đều chỉ dừng lại ở bề mặt.

Chỉ có Thời Yến là ngoại lệ.

Hắn không đến vì khí vận của nàng, cũng không rời đi vì khí vận hao tổn. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng như có thể xuyên qua mọi vỏ bọc, nhìn thấy tận trong lòng.

“Ai nói những việc đó không phải là bản tâm của ta?” Sở Yên Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, chợt nhếch môi cười khẩy, “Ngươi thì hiểu ta được bao nhiêu? Ta vốn chính là loại người xem mạng người như cỏ rác. Những kẻ c.h.ế.t vì ta… đều đáng chết!”

“Nói gì mà thật lòng hối cải, quay đầu làm lại từ đầu? Ta có gì mà phải sửa? Ta không hề sai. Những vẻ dịu dàng, quang minh lỗi lạc trước kia, đều là ta cố ý diễn cho ngươi xem, ngươi thật sự tin là thật sao?”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc, luống cuống của Thời Yến, Sở Yên Nhiên khẽ cười, giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn.

“Quả nhiên những lời người ta nói không sai… Tu sĩ đạo môn các ngươi, đúng là dễ bị lừa gạt. Thời Yến à Thời Yến, ngươi là nhị đệ tử mà Hồng Kiếm đạo nhân  yêu quý nhất tại Đông Vực, nhưng sang tới Tây Vực rồi, ngươi còn có tác dụng gì nữa?”

“Thanh kiếm trong tay ngươi, ngoài c.h.é.m được vài tên ma tu, thì còn làm được chuyện gì khác không?”

“Ngươi muốn đưa ta về sao? Vậy thì hãy g.i.ế.c sạch đám người trong tiên môn đang muốn trị tội ta đi. Nếu làm không được, ngươi lấy gì để bảo ta đi theo ngươi?”

Từng lời từng chữ thốt ra,  Sở Yên Nhiên chợt nhìn thấy tia nước trong suốt chưa từng xuất hiện trong ánh mắt của Thời Yến.

“Ngươi không phải như vậy… Sở Yên Nhiên mà ta quen biết, không phải như vậy…”

“Đó đều là chuyện từ rất lâu rồi. Người sẽ thay đổi. Chúng ta ai nấy đều đang không ngừng tiến về phía trước, bước đến kết cục của chính mình. Chỉ có ngươi còn dừng lại ở nguyên chỗ, đã không còn Sở Yên Nhiên của năm xưa sẽ ở lại với ngươi nữa.”

Nàng miễn cưỡng cong khóe môi, lộ ra nụ cười như không: “Kẻ không thay đổi, trong thời loạn thế này… rất khó sống nổi. Nay ta đã cùng ma tu kết bè phái, ngươi còn dám đến gần? Không đi ngay, chẳng lẽ không sợ ta đem ngươi bắt về lập công với giáo chủ?”

Chân mày Thời Yến chau chặt hơn, lồng n.g.ự.c tựa như bị cắm vào một lưỡi kiếm. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì một giọng nói xa lạ đã vang lên từ sau lưng:

“Không hổ là người ta để ý tới, không cần ngươi phải ra tay nữa.”

Linh Lung dẫn theo thủ hạ không biết từ lúc nào đã đến nơi, ánh mắt đầy thú vị nhìn sang Thời Yến: “Khó trách lại gan to như vậy, dám g.i.ế.c người của bổn giáo, thì ra là đồ đệ của lão già Hồng Kiếm bên Đông Vực.”

Thấy nàng xuất hiện, Thời Yến  cảnh giác, bước lên trước chắn trước mặt Sở Yên Nhiên, tay nắm chặt trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Ngươi là ai?”

“Linh Lung,” nàng ta cong môi cười khẽ, “ghi nhớ tên ta đi, bởi vì từ giờ trở đi… ngươi sẽ hận ta cả đời.”

Nói đoạn, Linh Lung nhấc tay ra hiệu cho thủ hạ xông lên bắt người, nhưng vừa dứt động tác, từ phía sau Thời Yến bỗng vươn ra một bàn tay, khăn tay tẩm mê dược  bịt kín miệng mũi hắn.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Thời Yến tràn đầy khiếp ngạc và không thể tin.

“Yên Nhiên…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-465-hat-xi.html.]

Không chút đề phòng, hắn trúng mê hương, cơn buồn ngủ  kéo đến, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Sở Yên Nhiên đỡ lấy thân thể hắn, ánh mắt  nhìn về phía Linh Lung.

“Chỉ là một kẻ không quan trọng, để hắn lại nơi đây mặc kệ sinh tử là được.”

Linh Lung sớm đã nhìn thấu tâm tư nàng, hừ lạnh một tiếng.

“Giết người của bổn giáo mà còn nói là ‘không quan trọng’? Đại tiểu thư, ngươi cho rằng người trong ma đạo chúng ta đều dễ tính lắm sao?”

“Người này là đồ đệ được Hồng Kiếm đạo nhân của Bình Chân tsủng ái nhất. Nếu ngươi dám động vào hắn, Hồng Kiếm đạo nhân tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bớt chuyện là tốt nhất, quay về bản bộ, hồi báo giáo chủ, không phải thỏa đáng hơn sao?” Sở Yên Nhiên vẫn bình tĩnh nói.

“Ngươi lại muốn dùng đạo lý đi thuyết phục ma tu?” Linh Lung cười lạnh, giọng cũng dần sắc bén: “Người đâu, đem đạo sĩ này bắt lại, giải đến Hợp Hoan tông, cứ nói là lễ vật ta gửi cho Giang Nhu.”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Yên Nhiên  biến đổi. Nhìn đám người sắp tiến lên, nàng  kéo Thời Yến về phía sau, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng.

“Chờ đã! Các ngươi biết bao nhiêu chuyện về Đông Vực?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ngươi lại muốn nói gì?” Linh Lung đã hơi mất kiên nhẫn.

Sở Yên Nhiên vẫn thản nhiên: “Các ngươi hẳn là không biết, sư tôn của hắn – Hồng Kiếm đạo nhân  và người mà các ngươi đang khắp nơi truy bắt, Sở Lạc, có quan hệ rất thân thiết. Năm xưa, Hồng Kiếm đạo nhân từng bị Yêu Đế Hổ Quân đuổi giết, chính là Sở Lạc đã cứu ông ta một mạng. Về sau trong nhiều dịp công khai, ông ta cũng nhiều lần lên tiếng vì nàng.”

“Thời Yến là đồ đệ của Hồng Kiếm đạo nhân, và cũng… có quan hệ sâu xa với Sở Lạc.” Lông mày nàng khẽ nhíu lại, “Hiện tại các ngươi không bắt được Sở Lạc, nhưng nếu lan truyền tin tức rằng Thời Yến đang nằm trong tay các ngươi, thì không cần tìm nữa — Sở Lạc ắt sẽ tự xuất hiện.”

“Nếu có thể bắt được nàng, thì linh thể đã nuốt Đan Xà Ma Hồn kia… chưa chắc đã vô dụng.”

Lời vừa dứt, lông mày Linh Lung quả nhiên hơi nhướng lên.

“Các ngươi đạo tu đúng là rối rắm thật đấy. Ta sẽ cho người đi xác minh lời ngươi nói, tạm thời… để hắn lại một mạng.”

Linh Lung cười khẽ: “Sở Lạc… hừ…  ngươi đúng là chọn cho hắn một lá bùa giữ mạng không tồi.”

“Hắt xì——”

Sở Lạc hắt hơi một cái, vừa vặn hắt lên người Nguyên Yếm.

“Ôi chao,” hắn rùng mình rít lên, chau mày: “Tiểu quái vật, ngươi thật là bẩn quá đi.”

“Xin lỗi,” Sở Lạc dụi mũi, “Hắt xì——”

Nguyên Yếm nhìn bộ dáng nàng, vẻ mặt đầy xót xa, vội dùng ma khí phủi sạch y phục.

“Cũng không phải chuyện to tát gì… nhưng nhìn cái mặt ngươi, ta lại thấy mình không muốn tha thứ.”

“Thật xin lỗi… chắc là gần đây ngủ không ngon…” Sở Lạc chắp tay tạ lỗi, lời còn chưa dứt, mũi lại ngứa ngáy.

Thấy thế, Nguyên Yếm vội lui về phía sau.

“Hắt xì!!!”

Loading...