Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 463: Cuộc sống bình thường của Đoạt Linh giáo.

Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:50:18
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô tình nghe thấy tiếng ồn náo nơi đám đông, Thời Yến  ngẩng đầu nhìn sang.

Giữa dòng người chen chúc, bên cạnh Sở Yên Nhiên là mấy tên ma tu, ánh mắt nàng đang hướng về phía hắn, nhưng khi hắn nhìn sang thì lại vội vã quay đi.

Song, Thời Yến vẫn nhận ra nàng. Lòng hắn  thắt lại, cất bước định tiến đến thì lại trông thấy một nữ ma tu vận tử y, trán xăm ấn đỏ hình bướm, đi đến bên Sở Yên Nhiên.

“Mọi chuyện xử lý xong rồi. Để lại một bộ phận người tiếp tục truy sát Sở Lạc, còn lại theo ta trở về trạm canh, thu xếp hành lý, rồi về bản bộ. Sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra.”

“Linh Lung tỷ, còn có đại sự gì nữa?”

“Dùng đầu óc nghĩ thử xem gần đây xảy ra những chuyện gì. Đúng là ngốc, bị người của Đoạt Linh giáo moi mất óc rồi hả?”

Linh Lung mắng một câu đầy chán nản, rồi lại liếc nhìn Sở Yên Nhiên đang thất thần.

“Sao thế, ngươi có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Sở Yên Nhiên lắc đầu.

Ngay lúc ấy, một đám ma tu khác cũng vội vã xông tới.

“Là nàng! Chính là Sở Lạc! Mau bắt lấy!”

Linh Lung cau mày khó chịu, quát lớn: “Các ngươi nhìn kỹ lại xem nàng rốt cuộc có phải Sở Lạc không! Về nói với thủ lĩnh của các ngươi, nếu mắt mù thì đừng phái ra ngoài tìm người nữa!”

Đám ma tu ấy còn đang đứng ngẩn ra.

“Không sai mà, đúng là nàng ấy, giống hệt trong tranh.”

“Tranh nào?” Linh Lung nhíu mày, giật lấy bức họa trong tay một tên.

Vừa nhìn qua, nàng nhíu chặt lông mày, xoa trán tỏ ra phiền muộn.

“Đây là người mà giáo chủ của Đoạt Linh giáo đang truy tìm, các ngươi cầm nhầm tranh rồi!”

Nói đến đây, vẻ mặt nàng chợt biến đổi: “Khoan đã! Sao có thể nhầm tranh… Trong các ngươi có người của Đọat Linh giáo trà trộn vào!”

Lời vừa dứt, mọi người đều tái mặt, đưa mắt nhìn nhau.

“Lột hết y phục! Trên thân kẻ nào có chỉ khâu, chắc chắn là người của Đoạt Linh giáo!”

Tiếng lệnh vừa dứt, liền có một ma tu tung mình bỏ chạy ra xa.

“Bắt lấy hắn!” Linh Lung  quát lớn.

“Ha ha ha… Giờ mới phát hiện ra, đúng là ngu xuẩn! Không chơi với các ngươi nữa!” Kẻ kia đã bay lên không trung, cười ngạo nghễ, rồi giật phăng đầu khỏi cổ, ném  về phía đám ma tu còn chưa kịp phản ứng. “Trả lại cho các ngươi —”

Trông thấy đầu người lao nhanh tới, Linh Lung liền biến sắc.

“Tránh ra —”

Nàng kéo Sở Yên Nhiên và vài người bên cạnh lùi về sau. Những kẻ còn lại phản ứng không kịp, đầu người chạm đất liền phát nổ, khí tức quỷ dị của Thần Ma cảnh tức thì lan ra, mấy tên ma tu không tránh kịp  bỏ mạng tại chỗ.

Một trận náo loạn qua đi, tên giáo chúng không đầu kia đã sớm trốn sạch không còn bóng dáng.

“Khốn kiếp!” Linh Lung siết chặt nắm tay, nghiến răng nhìn về hướng hắn bỏ chạy, “Đám chuột này như bóng với hình, lần nào cũng dùng chiêu này để tẩu thoát, đáng c.h.ế.t thật!”

Thời Yến đứng nguyên tại chỗ, mọi chuyện vừa rồi đều lọt vào mắt hắn, trong lòng không khỏi chấn động.

Ma giới… quả nhiên hỗn loạn như lời đồn…

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lại dừng trên người Sở Yên Nhiên.

Nàng ở lại nơi này quá nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-463-cuoc-song-binh-thuong-cua-doat-linh-giao.html.]

“Cô nương Khấu Hạ, đây là tay mới thay sao?”

Tại điện chấp sự trong địa cung của Đoạt Linh giáo, Sở Lạc bị một nam tử lạ mặt gọi lại.

Nàng nghi hoặc đánh giá đối phương, nhưng không thể nhớ nổi đã gặp người này khi nào.

“Là ta, Khúc Vĩnh. Mới thay thân thể.” Hắn mở miệng giải thích: “Ngươi mới tới mấy ngày, chưa quen cũng phải.”

“Sao cơ? Khúc đại ca?” Sở Lạc vừa kinh ngạc vừa khó tin: “À phải, hôm trước Dương Bình nhận nhiệm vụ ra ngoài, ta đi theo hắn, tiện thể đổi tay luôn. Ngươi xem, linh hoạt lắm.”

Nói đoạn, nàng vung tay mới cho hắn xem.

Thực ra không phải như vậy, cánh tay này do nàng dùng nghiệp hỏa tái tạo, lúc tái tạo đã làm vài cải biến nhỏ, nhìn kỹ thì có thể thấy khác biệt rõ ràng với cánh tay còn lại — như không thuộc về cùng một người. Như vậy mới dễ ứng phó.

Khúc Vĩnh dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn nàng.

“Cô nương đã học được đổi tay rồi, sao không tiện thể đổi luôn đầu đi? Tìm đại cái đầu ngoài đường  nhìn còn thuận mắt hơn cái này.”

“Ta chưa đổi, giáo chủ bảo ta theo hầu bên người, ta sợ đổi đầu rồi người không nhận ra.”

Nghe vậy, Khúc Vĩnh nhướng mày: “Thăng chức rồi?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đúng thế.” Sở Lạc gật đầu.

Ngay sau đó, hắn  nghiến răng nghiến lợi quay đi, dứt khoát cắt đứt tình bằng hữu vốn đã mong manh.

Sở Lạc thở dài một hơi, đang định quay đi thì nghe thấy tiếng Linh Yểm.

“Làm xong chưa? Chỗ này ồn quá.”

“Đợi một chút.” Sở Lạc nói rồi chen lên phía trước, lát sau lại chen ra, sắc mặt có phần kỳ quái.

Linh Yểm vẫn nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Người của Đoạt Linh giáo mỗi ngày chỉ có một nhiệm vụ: tìm một nam tử mặc hắc y, tóc bạc. Những việc khác đều phát sinh từ nhiệm vụ ấy mà ra.” Sở Lạc lẩm bẩm.

“Vô vị.” Linh Yểm càng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

Nói xong, hắn  xoay người rời khỏi điện chấp sự.

Sở Lạc đi theo phía sau, bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cả người  khựng lại.

“Cây gia gia? Sao ông lại ở đây?”

“Lại làm sao nữa?” Linh Yểm nghiêng đầu nhìn nàng.

“Ta thấy người quen, đợi ta chút.” Dứt lời, nàng bước nhanh đến gần, đặt tay lên vai đối phương. “Huynh đệ? Huynh đệ?”

Người kia quay lại nhìn nàng.

Gần thêm chút nữa, Sở Lạc  thấy đường chỉ mảnh nơi cổ hắn.

Không phải lão nhân tộc cây thật, mà là… đầu của lão bị mang đi gắn lên người khác?

Kẻ kia bị nàng nhìn đến phát cáu, nhíu mày đầy chán ghét: “Ngươi là ai? Có chuyện gì?”

“Ta mới nhập giáo, thấy đầu huynh thật đặc biệt, muốn hỏi thăm xem từ đâu có được.”

Có lẽ từ lúc đổi đầu đến giờ chưa từng có ai khen mình như vậy, tên này  nảy sinh hứng thú, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn nhiều: “Đúng là có con mắt tinh đời. Cái đầu này là giáo chủ ban cho ta đấy, quả là rất đặc biệt, nhìn xem—”

Người nọ vừa nói, trên đầu đã mọc ra một mớ cành lá rậm rạp, tức thì thu hút không ít ánh mắt xung quanh.

“Tuyệt thật, đúng là tuyệt quá!” Sở Lạc trông thấy thì giơ ngón tay cái khen ngợi, rồi hỏi tiếp: “Vậy… cái đầu này là từ đâu mà có?”

“À, cái này à,” kẻ kia hớn hở đáp, “là do giáo chủ đại nhân trong một lần ra ngoài tìm thân thể tình cờ gặp được. Vốn dĩ giáo chủ đại nhân để mắt đến là cái đầu của một nữ tử — chính là người mà bọn ta hiện giờ đang truy tìm — nhưng chủ nhân của cái đầu này lại cứ bám lấy  liều c.h.ế.t hộ tống nàng chạy trốn, cho nên… giáo chủ chỉ gỡ cái đầu của hắn xuống thôi.

Loading...