Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 462: Càng lúc càng giống ma tu.
Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:49:47
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng một kẻ mạnh mẽ đến mức ấy, nếu không nghĩ cách giúp hắn tìm lại bản tâm, e rằng về sau những kẻ c.h.ế.t dưới tay hắn sẽ nhiều không kể xiết...
Thế nhưng một kẻ như hắn đã không còn tin tưởng bất kỳ ai trên thế gian này nữa rồi.
Sở Lạc tháo xích sắt trên người xuống, nhẹ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì với Linh Yểm nữa.
Nàng đưa thần thức dò vào trong bao đựng thương, kiểm tra tình trạng của khí linh giao cảm nhận được lượng lớn ma khí.
Rồi thấy linh giao uể oải nằm rạp trên đất, tinh thần suy sụp, không thể gắng gượng nổi.
“Sao lại thế này?”
[Con giao long này thân thể rắn chắc, đã tiêu hóa một nửa con ma xà rồi, chỉ là bản thân không chống nổi ma khí tinh thuần xâm nhập, đang rơi vào trạng thái nhập ma.]
“Thật khiến người ta lo lắng, nhập ma rồi thì ta lại phải đi tìm công pháp tu luyện của ma giới cho nó sao?”
[Chuyện này đã không thể tránh được. Thông thường, ma thú bản tính hung tàn, nuốt hết ma khí là xong, nhưng nó là linh thú, muốn giữ được bản tâm thì yêu cầu công pháp lại càng cao.]
Sở Lạc bực bội xoa xoa trán, lại kiểm tra linh giao lần nữa, thấy nó không có gì nghiêm trọng, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.
“Dù sao ngươi cũng nhập ma rồi, ma khí trên người ngươi cũng không uổng, cho ta mượn dùng chút.”
Linh giao liếc nhìn nàng, yếu ớt rên rỉ một tiếng.
Ngay sau đó, Sở Lạc rút thần thức về, nâng tay, lòng bàn tay hiện ra một đoàn ma khí.
Tâm ý của nàng đã gắn liền với linh giao, bất kể dùng ma khí làm gì đều có thể phản ứng tức thì, giống như luồng khí kia vốn thuộc về nàng vậy.
Sở Lạc lúc này mới hài lòng gật đầu — nàng hiện tại đã ngày càng giống một ma tu rồi.
Giữa trưa, nàng nghe được tin Khúc Vĩnh bị giáo chủ đích thân... tháo thành từng mảnh, cuối cùng chỉ còn sót lại một quả tim.
Những người thân quen với Khúc Vĩnh trong giáo đã đem tim hắn bảo quản lại, đợi tìm được cơ thể thích hợp thì sẽ giúp hắn tái sinh.
Chiều đến, cuối cùng Sở Lạc cũng được Trương Dực Xuyên triệu kiến.
"Dương Bình" đưa nàng đi đến Minh Nguyệt động.
Con đường này, Sở Lạc rất quen thuộc. Khi còn ở Xuân Thành, nơi đó chính là đoạn rừng sâu dẫn đến hang đá mà Tề thiếu gia từng sinh sống.
Chỉ là, dưới lòng đất không có rừng, nơi này đã bị Trương Dực Xuyên trồng đầy hoa độc, cỏ độc.
Minh Nguyệt động là nơi ở của giáo chủ, nhưng lại vô cùng đơn sơ.
Trong động, lửa cháy tí tách, một nam nhân áo trắng ngồi trước đống lửa, tay cầm nhánh gỗ, xiên một miếng thịt đang nướng.
Trên cổ hắn có những đường chỉ ma khí rõ ràng, đầu hắn cũng không giống với diện mạo Sở Lạc từng thấy tại Xuân Thành.
Linh Yểm dừng lại ngay tại cửa động, không bước thêm, chỉ để một mình Sở Lạc tiến lên phía trước.
“Giáo chủ, ta là Khấu Hạ.”
“Lại đây, ngồi đi.”
Giọng nói hắn cũng đã không còn như ký ức thuở xưa, mang theo âm điệu quỷ dị, tuy ánh mắt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng tận sâu bên trong lại là điên cuồng bị kiềm nén. Ánh nhìn hắn lướt qua ống tay áo trống không của Sở Lạc, rồi dừng lại trên gương mặt nàng thêm chốc lát.
Sở Lạc theo lời ngồi xuống cạnh đống lửa.
“Nghe Khúc Vĩnh nói, ngươi gia nhập Đoạt Linh giáo là vì muốn kiếm ma tinh?”
Sở Lạc gật đầu.
“Ba tôn sáu môn cũng có thể kiếm ma tinh, sao ngươi không đến đó?”
“Căn cốt ta kém, người ta không cần.”
“Vậy nên ngươi chặt một cánh tay, cũng phải đến đây?”
“Khúc Vĩnh nói nơi này kiếm được nhiều hơn.”
“Vào đây rồi, ngươi phải xem những việc còn đau hơn c.h.ặ.t t.a.y trăm lần là chuyện thường nhật.” Nói đoạn, ánh mắt Trương Dực Xuyên lướt qua cổ nàng một vòng.
“Việc người khác làm được, ta cũng làm được.”
“Hahaha…” Trương Dực Xuyên cười khẽ, “Ngươi nói không sai, vậy thì những nỗi đau người khác từng chịu, ngươi cũng phải từng bước nếm trải cho bằng hết, ngươi thấy thế nào?”
Sở Lạc bình tĩnh đối diện ánh mắt hắn.
“Giáo chủ, người cũng đang nếm trải lại những đau khổ mà kẻ khác từng chịu, phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-462-cang-luc-cang-giong-ma-tu.html.]
Nét cười trên gương mặt Trương Dực Xuyên dần tắt, trong hang động chợt yên lặng hẳn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Lạc thật lâu, sau cùng trong mắt lại nổi lên một nụ cười méo mó, gần như điên loạn.
“Sáng mai sẽ có người mang lệnh bài và thuốc đến, từ nay ngươi theo bên cạnh ta làm việc.”
“Giáo chủ, vậy còn bổng lộc tháng của ta…”
“Sẽ có người an bài cho ngươi, là con số ngươi sẽ hài lòng.”
Nghe vậy, trên mặt Sở Lạc lộ ra một nụ cười.
Trương Dực Xuyên vẫn giữ vẻ ôn hòa, bất chợt đưa miếng thịt nướng vừa xong tới bên môi Sở Lạc
“Nếm thử xem? Vừa tháo xuống từ người Khúc Vĩnh đó.”
“Hắn trên đường rất chiếu cố ta, đối với ta có ơn. Giáo chủ, ta không muốn làm người vong ân bội nghĩa.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Trương Dực Xuyên biến đổi, hắn ném mạnh thứ trong tay xuống, bất ngờ đưa tay bóp chặt cổ Sở Lạc, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, giọng nói gần như nghiến răng mà bật ra.
“Ngươi nói ai là kẻ vong ân bội nghĩa?!”
Sở Lạc điềm tĩnh nhìn hắn: “Nếu ta ăn miếng thịt đó, thì ta chính là kẻ vong ân bội nghĩa.”
“Ta không có!” Hắn bỗng nhiên gầm lên, trong mắt đã đỏ rực, “Ta chưa từng muốn ăn!”
Sở Lạc lại cố tình làm ra vẻ bị bóp cổ khó thở, ra sức vùng vẫy.
“Giáo chủ… ta… nói là… nói ta…”
Trương Dực Xuyên tựa hồ sực tỉnh, hàng chân mày vẫn nhíu chặt, nhưng tay cũng buông lơi đôi chút.
Lúc này đã có giáo chúng vội vã xông vào.
“Chủ thượng, cần tháo người này luôn không?”
“Cút!!”
Mấy kẻ kia nghe quát thì cuống cuồng quay người rút lui.
Không rõ qua bao lâu, Trương Dực Xuyên mới buông tay.
Hắn từng bước từng bước đi ra ngoài động, ngẩng đầu nhìn những đóa hoa hoè bằng đá nguyệt đang lơ lửng phía trên.
Sở Lạc cũng theo ra ngoài, ánh mắt lại rơi xuống “Dương Bình” đứng gần đó.
Hắn không nhìn Trương Dực Xuyên, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng, nơi đáy mắt là vẻ chế nhạo lạnh lẽo.
Sở Lạc xoa cổ, trừng mắt đáp lại.
“Ngươi đi đi, đừng để ai lại gần nơi này, ta muốn một mình yên tĩnh.” Giọng Trương Dực Xuyên truyền đến.
“Tuân lệnh, chủ thượng.”
Sở Lạc lúc này mới bước đến bên Linh Yểm, cùng hắn rời khỏi nơi đó.
Hôm sau, lệnh bài và đan dược đều được đưa tới đúng hẹn. Trước mặt đám giáo chúng Đoạt Linh giáo, Sở Lạc nuốt viên thuốc ấy vào , đương nhiên, nó vừa rơi xuống bụng đã bị Nghiệp Hỏa thiêu sạch.
Từ đó về sau mấy ngày liền, Trương Dực Xuyên không hề triệu kiến nàng thêm lần nào.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
–
“Ê, đứng lại! Ngươi có từng thấy nữ nhân này không?”
Trong ma giới, Thời Yến bị một nhóm ma tu chặn đường, bức họa chân dung Sở Lạc được đưa ra trước mặt.
Thời Yến cau mày, rồi khẽ lắc đầu.
“Nói! Thấy hay chưa thấy! Dứt lời cho rõ ràng!” Một tên trong bọn giận dữ quát.
“Chưa từng thấy.”
Mấy tên kia lại trừng mắt nhìn hắn lần nữa, sau đó quay người bỏ đi, tiếp tục túm người dọc đường mà tra hỏi.
Bất chợt, cả nhóm dừng bước.
“Ê, các ngươi nhìn nữ nhân kia đi, không phải là người trong tranh sao?”
“Giống thật đấy! Nhưng cũng hơi không giống lắm… Mà khoan, nàng đang đi cùng người của Vũ Điệp giáo…”