Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 461: Trời Sáng
Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:49:14
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thì ra đây chính là quá khứ của ngươi. Ngươi không g.i.ế.c Trương Dực Xuyên, vậy sau đó… hắn đã đi đâu?"
Sở Lạc nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi.
"Hắn không đi đâu cả, chỉ theo sau ta, luôn luôn theo dõi, nhìn ta g.i.ế.c người, cùng hung thú Cùng Kỳ quyết chiến, chặt lấy cánh tay của nó, rồi gắn vào thân thể mình. Hắn tưởng ta không biết… hừ,"
Linh Yểm bật cười khẽ một tiếng,
"…phiền c.h.ế.t đi được, ta bèn cắt đuôi hắn."
Sở Lạc trầm mặc, nhìn hắn, rồi quay đầu trông về phía nồi lớn đang nấu cả Xuân thành.
Nàng yên lặng rất lâu, cuối cùng mới khẽ nói:
"Ngươi g.i.ế.c quá nhiều người rồi."
"Thì sao? Rốt cuộc tất cả cũng sẽ phải chết. Thần vốn không thuộc về cõi thế này, hà tất phải thương xót những sinh linh thuộc về nó?"
"Nhưng ngươi thuộc về thế gian này. Nếu không phải mang theo Lục Kiếp Vong Trần Cốt, ngươi chỉ là một thiếu gia bình thường, không phải thứ sức mạnh không thuộc về trần thế này đã khiến ngươi rơi vào tai kiếp sao? Ngươi chưa từng nghĩ tới ư?"
"Vậy còn A Sam thì sao? Trên người hắn không hề có Lục Kiếp Vong Trần Cốt."
Linh Yểm nhìn thẳng vào mắt Sở Lạc, rồi quay người bước đi về phía cổng thành:
"Ngươi vẫn nên lo liệu xem bản thân có thể sống sót rời khỏi Ma giới hay không đi."
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì đã dừng lại, bởi xích sắt trên tay bị nàng kéo chặt.
"Ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn hết thảy vẻ đẹp trên thế gian này. Quá khứ không thể chịu nổi thì quên đi, gian khổ chắn trước mắt thì tự mình nhổ bỏ. Ngươi hãy nghĩ lại, thuở ban đầu, chẳng phải là vì không đành lòng nhìn thế giới này diệt vong hay sao? Chẳng phải cũng không muốn chính tay mình khiến nó tiêu tan?
Ngươi… vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp chưa kịp nhìn thấy."
“Ngươi tự đi mà xem đi, ta không có tâm trạng nào cả.”
Linh Yểm lạnh nhạt nói, thấy Sở Lạc vẫn đứng tại chỗ, tay còn nắm chặt sợi xích sắt kia thì nhíu mày. Chỉ trong thoáng chốc, ma khí tràn ra, điều khiển xích sắt quấn chặt lấy nàng, mạnh mẽ lôi kéo nàng rời khỏi Âm Thành.
Bên ngoài, trời đã sáng.
Mọi bi kịch trong Âm Thành kia, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ tựa như một đêm dài. Những kẻ của Đoạt Linh giáo vẫn đang ngồi thiền nơi xa, bị vây trong tầng tầng ma khí của Linh Yểm, hoàn toàn không hề hay biết.
Sở Lạc còn đang giãy dụa.
“Cho ta một cơ hội thôi, Yểm… cho ta một cơ hội!”
“Ta không biết trên người ngươi có chuyện gì với hoa song sinh, nhưng dù đã biết được tất cả, ngươi lại không oán hận thế gian… cũng tốt thôi, điều đó không ảnh hưởng gì đến kết cục sau này.”
“Ngươi nói gì? Gì cơ? Ngươi muốn theo ta trở về Đông Vực?”
Nghe thế, Linh Yểm nhíu mày: “Ồn ào c.h.ế.t được.”
“Ta thật sự sẽ giúp ngươi, giúp ngươi tìm lại bản tâm, chấp nhận lại thế giới này…”
Sở Lạc còn chưa dứt lời, Linh Yểm đã bực dọc thu lại tầng ma khí giam cầm đám người Đoạt Linh giáo, đồng thời cũng giải trừ xích sắt trên người Sở Lạc.
Bọn người Khúc Vĩnh lập tức tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía nàng.
“Khấu Hạ, ngươi vừa nói gì thế?”
“Khụ khụ khụ…” Sở Lạc vội ho nhẹ, đổi lời: “Ta nói là trời sáng rồi, chúng ta nên khởi hành về bản bộ thôi.”
Nói rồi, nàng lại lén nhìn về phía Linh Yểm.
Hắn không biết đã quay trở về từ khi, lại khoác lên dáng vẻ “Dương Bình” như trước, đối diện nàng, ánh mắt mang theo cười cợt chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-461-troi-sang.html.]
Sở Lạc mím môi, đem những lời còn chưa nói ra lại nuốt ngược vào trong bụng.
“Phải rồi, rốt cuộc cũng phải trở về bản bộ thôi…” Khúc Vĩnh thở dài một hơi, đứng dậy dẫn đầu rời đi.
“Đi thôi.”
Sở Lạc lặng lẽ liếc nhìn Linh Yểm bên cạnh, ánh mắt khẽ động, bước nhanh vài bước tới bên cạnh Khúc Vĩnh.
“Đại ca, mạo muội hỏi một câu, giáo chủ của chúng ta… đại danh là gì vậy?”
“Láo xược, danh hào của giáo chủ há để ngươi tùy tiện hỏi tới sao… Nhưng ngươi cũng sắp nhập giáo, biết cũng không sao,” Khúc Vĩnh nghĩ ngợi rồi nói: “Giáo chủ họ Trương, tên là Dực Xuyên.”
Nghe đến đây, lòng Sở Lạc lạnh ngắt.
Điên rồi, bọn họ đều điên cả rồi…
Cửa vào địa cung nằm ngoài Âm Thành, theo sau khi Khúc Vĩnh thi triển bí pháp, trước mắt mọi người hiện ra một gốc cây hòe già toàn thân toát ra từng đợt ma khí.
Hắn dẫn đầu tiến vào trong thân cây, bóng dáng biến mất không dấu vết.
Sở Lạc và Linh Yểm theo sát sau, cảm giác như bị truyền tống đi, chỉ thấy cảnh vật vụt tắt, rồi sáng trở lại — họ đã đặt chân vào địa cung của Đoạt Linh giáo.
Dưới lòng đất không có ánh sáng mặt trời, thứ phát quang là từng đóa hoa hòe bằng đá nguyệt quang treo lơ lửng trên không, trải ra như một biển trăng dịu dàng, đẹp đến mức không chân thực.
Nếu chưa từng thấy được ký ức ở Âm Thành, Sở Lạc tuyệt đối không thể tin nơi đây lại là nơi cư trú của các ma tu Đoạt Linh giáo.
Tiến vào sâu hơn, mọi ngõ ngách, từng căn nhà nơi đây đều giống như Xuân Thành khi xưa.
Hắn, đã tự nhốt mình nơi đây. Nhốt trong Xuân Thành cũ kỹ.
Thế nhưng người đến c.h.ế.t vẫn không thể thoát khỏi Xuân Thành, từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Tề thiếu gia
Sở Lạc theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt không gợn sóng.
“Giáo chủ hiện đang tu luyện tại Minh Nguyệt động, ta đi bẩm báo. Dương Bình, Khấu Hạ là do ngươi dẫn về, ngươi đưa nàng đến an trí nơi ở, đợi giáo chủ triệu kiến.”
Khúc Vĩnh rời đi, hai giáo đồ còn lại cũng không để ý gì quay về nơi của mình.
Trên phố, kẻ qua người lại. Có người tay cầm tứ chi bị chặt, có người ôm đầu người trong lòng, bầu không khí quỷ dị nhưng lại phảng phất vẻ bình thường như chốn thôn làng xưa cũ.
Có lẽ vì họ, đều từng là người bình thường.
Đối với một gương mặt lạ mới xuất hiện, chẳng ai để tâm. Trong Đoạt Linh giáo, giáo đồ thay đầu như thay áo, hôm nay gặp người này với gương mặt kia, ngày mai đã là khuôn mặt khác rồi.
“Có điều…” Sở Lạc gãi cằm, “Nhà của Dương Bình… ở đâu nhỉ?”
Linh Yểm không đáp, chỉ xoay người bước đi.
Hắn đưa nàng đến một căn nhà dân, không người ở, sau khi kiểm tra thân phận chủ nhà, thì quả nhiên là chỗ của Dương Bình thật.
Sở Lạc kinh ngạc nhìn hắn: “Sao ngươi biết, còn lúc trước khi ngươi và Khúc Vĩnh đối thoại ăn khớp như vậy…”
“Rảnh rỗi, ta xem ký ức trong cái đầu này một chút thôi. Ngươi đừng rời ta quá xa, cứ ở lại đây đi.”
Sở Lạc cũng gật đầu: “Được, ta vẫn muốn nói với ngươi, thật ra thế gian này…”
Linh Yểm bỗng nhíu mày, vung tay đánh ra một đoạn xích sắt chặn ngang miệng nàng.
“Thế gian này sao lại có người lắm lời như ngươi vậy.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc nhăn mặt nhíu mày, chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Yểm đi tới một bên, nhắm mắt dưỡng thương.
Đúng như Sở Lạc đã nói: Linh Yểm đã g.i.ế.c quá nhiều người.
Cho dù hắn từng là người dịu dàng và thiện lương đến mức nào đi chăng nữa… thì m.á.u đã đổ, tội đã mang — sớm không thể nào tẩy sạch.