Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 459: Tử Kiếp
Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:47:57
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề thiếu gia giữ nguyên tay giữa không trung, ánh mắt ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây hòe mà hắn từng hứa sẽ trồng, đến cuối cùng vẫn chưa thể đặt xuống đất.
Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, chỉ chốc lát, nước mắt đã tràn đầy nơi hốc mắt.
Cứ thế đi… dù sao cũng sắp phải rời khỏi thế gian này rồi.
Tính ra thời gian, ba năm trước cũng vào thời tiết này, hắn từng moi t.i.m móc phổi, dùng chính huyết nhục mình để kéo A Sam trở về từ cõi chết. Vậy thì giờ đây, tử kiếp của hắn chắc cũng đã tới.
Tuy chưa biết sẽ là tai kiếp thế nào, nhưng trước khi rời đi, Tề thiếu gia vẫn còn hai việc muốn làm.
Một là, đích thân từ biệt A Sam cho thật tử tế.
Hai là, rời khỏi Xuân Thành, ngắm nhìn một chút cảnh vật bên ngoài. Nếu phải chết, thì cũng nên c.h.ế.t nơi khác, không để thân xác ngã xuống ở thành trì m.á.u tanh này.
Việc thứ hai này, hắn buộc phải nhờ đến Triệu thành chủ giúp đỡ. Bởi hiện tại, thể lực hắn đã không đủ để tự mình rời đi nữa.
Sau khi nằm điều dưỡng thật lâu, dưỡng chút sức lực cuối cùng, Tề thiếu gia lần nữa bước đến phủ thành chủ.
Vệ binh ngoài cửa trông thấy hắn, chẳng cần thông báo gì, dẫn đường đưa thẳng vào trong. Đúng lúc ấy, đại môn nặng nề từ trong mở ra, một đoàn người bước ra ngoài, chính là Trương Dực Xuyên cùng nhóm ma tu đi theo hắn.
Ánh mắt giao nhau trong chốc lát, cả hai đều thoáng giật mình.
“Thỉnh Tề thiếu gia bên này.” Vệ binh bên cạnh cúi người dẫn lối.
Mà nhóm ma tu đi cạnh Trương Dực Xuyên thì rì rầm bàn tán.
“Thiếu gia họ Tề? Hóa ra hắn thật sự là Tề thiếu gia? Sao lại ở phủ Trương huynh làm tạp dịch?”
“Tề gia nay đã suy sụp, hắn còn tính là thiếu gia gì? Theo Trương đại nhân làm chút việc vặt, có gì uất ức đâu.”
“Ngươi xem, hắn vào phủ thành chủ không cần thông báo. Dạo gần đây thành chủ luôn miệng nhắc đến hắn, ta thấy... có khi nào hắn lén liên hệ với thành chủ, khiến ngài ấy lạnh nhạt với Trương huynh?”
“Quả là thứ tiểu nhân trước mặt một đằng sau lưng một nẻo…”
Tề thiếu gia sao lại không nghe thấy những lời đó?
“Ta…”
Vừa hé miệng, còn chưa kịp nói hết câu, liền trông thấy Trương Dực Xuyên đã quay mặt đi, không thèm nhìn hắn lấy một cái, sải bước đi thẳng, dáng người lạnh lùng lướt qua.
Nhóm ma tu cũng vội vàng theo sau.
“Ai nha, Trương huynh, chờ ta với!”
“Trương đại nhân, việc công hôm nay cũng xong rồi, chi bằng đến Giai Trà lâu tụ họp một phen?”
“Trương huynh đi thong thả, đừng vì kẻ không liên quan mà hỏng cả tâm tình!”
“Khụ, khụ khụ…”
Tề thiếu gia nhìn bóng lưng người kia dần đi xa, sắc mặt trắng bệch, ho ra một ngụm m.á.u tươi, thấm đỏ cả tay áo.
“Thiếu gia, có cần thuộc hạ đi thông báo nhà bếp sắc thuốc ngay không?” Vệ binh hoảng hốt đỡ lấy hắn.
Tề thiếu gia phất tay: “Không cần nữa… vô dụng rồi.”
Sau khi tiến vào đại sảnh, hắn gặp Triệu thành chủ , nói hết nguyện vọng trong lòng.
“Rời khỏi Xuân Thành ư? Ngươi muốn đi đâu? Muốn ngắm cảnh vật gì? Bản thành chủ có thể phái tu sĩ hộ tống, tốc độ rất nhanh. Nhưng ngươi vẫn chưa thể c.h.ế.t ở ngoài kia được. Khi chết, huyết nhục trên người ngươi phải để lại cho bản thành chủ. Tất nhiên, ngươi có thể tự chọn một nơi làm chỗ an táng cuối cùng. Bản thành chủ sẽ cho ngươi một… đại tang lễ thật long trọng.”
Tề thiếu gia nghẹn lời, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Từ phủ thành chủ trở ra, Tề thiếu gia liền đi thẳng đến Giai Trà lâu.
Một việc trong tâm nguyện đã xong, giờ chỉ còn lại một điều: từ biệt A Sam cho trọn vẹn.
Dù cho... người ấy đã không còn là A Sam của ngày trước nữa.
Trong Giai Trà lâu, chỉ mới một chốc lát, Trương Dực Xuyên đã uống đến say khướt. Đám ma tu quanh đó ra sức can ngăn, kẻ khác trong tửu lâu cũng đưa mắt nhìn về phía náo nhiệt.
“Trương huynh, chớ uống nhiều, phàm tửu uống nhiều rồi sẽ ảnh hưởng đến tu hành.”
“Đúng đó đúng đó, chén này để ta uống thay Trương đại nhân!”
“Trương đại nhân, người không thể uống thêm nữa, cẩn thận lại ngủ mê man ba ngày ba đêm giữa Giai Trà lâu mất đấy, ha ha ha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-459-tu-kiep.html.]
Trương Dực Xuyên giật lấy vò rượu trong tay họ, đôi mắt đỏ rực.
“Tại sao không cho ta uống rượu?!”
“Haha… Thiếu gia? Tề Linh Yểm! Không có ta, hắn có được hôm nay sao?! Không có ta, hắn cả đời cũng không thoát khỏi bức tường cao nhà họ Tề!”
“Tề Linh Yểm… Ha ha ha… Tề Linh Yểm!”
“Ngươi chẳng qua nhờ có huyết nhục kia, ăn vào là khiến người thường cũng trở thành tu sĩ, chẳng qua nhờ năm xưa thành chủ ăn canh năm vị nấu từ thân thể ngươi, thì sao?!”
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám lạnh lùng liếc ta? Ta từng bạc đãi ngươi lúc nào? Ta từng thiếu ngươi thứ gì sao?!”
“Ta nhịn ăn nhịn mặc dành dụm tiền, mua cho ngươi những thứ ngươi thích, vải vóc đẹp đẽ cũng chọn cho ngươi, luôn nhường ngươi những món ngon nhất… Ngươi là tiểu thiếu gia của ta! Ngươi vì sao giả vờ ngủ? Vì sao không gặp ta? Vì sao không nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào…”
“Ngươi giấu ta hết thảy… Ta không cần nữa! Ngươi nghe rõ chưa, ta không cần nữa! Ha ha ha…”
Lời điên cuồng ấy vừa cất lên, cả Giai Trà lâu lập tức rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Đám ma tu bên cạnh đều c.h.ế.t sững, không người nào dám động đậy.
Vò rượu lại rơi vào tay Trương Dực Xuyên. Hắn tiếp tục ngửa cổ uống như muốn c.h.ế.t đuối trong men rượu giữa chốn tửu lâu này.
Bên trong vẫn là một mảnh tĩnh lặng.
Lúc này, trong lòng mọi người chỉ còn một suy nghĩ.
Huyết nhục của Tề Linh Yểm ăn vào có thể khiến người phàm trở thành ma tu!
Khoảnh khắc sau, tất cả ào ạt xông ra khỏi trà lâu. Đám ma tu quanh Trương Dực Xuyên cũng đẩy hắn sang một bên, phát cuồng lao ra ngoài.
Tin tức truyền đi như lửa cháy đồng cỏ, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp Xuân thành.
Trên con phố dài, Tề Linh Yểmđứng cứng đờ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn nhành hoè vươn ra từ bức tường viện.
Ánh mắt dần trở nên xám xịt, c.h.ế.t lặng.
Hắn đã nghe thấy cả rồi.
Người dân Xuân thành – từng người, từng người – đều biến thành những kẻ đồ tể cầm dao, điên cuồng lao về phía hắn.
Ngay trong mùa hoè nở lại, hắn bị nâng lên, bị giằng xé, bị cướp đoạt.
Bị những con người trong Xuân thành ăn tươi nuốt sống.
"Trương Dực Xuyên, hắn tranh giành với ngươi điều gì chứ? Hắn đem tài học cả đời, chẳng giấu giếm lấy nửa điều mà truyền thụ cho ngươi, đến cả nhược điểm cũng đều bị ngươi nắm rõ..." Sở Lạc lẩm bẩm, khuôn mặt đã đầm đìa lệ nóng.
Nhìn cảnh tượng điên loạn đầy m.á.u tanh kia, nàng hít hít mũi, rồi đưa tay lên, nhẹ nhàng che lấy mắt của Linh Yểm bên cạnh.
"Ngươi đang khóc vì ta sao..." Cảm nhận được hơi ấm phủ lên mi mắt, Linh Yểm khẽ cất tiếng, giọng nói nhẹ tựa gió lướt qua đồng cỏ: "Vậy ta nên báo đáp thế nào đây? Cắt một miếng thịt trên người tặng ngươi ăn, ngươi thấy có được không?"
Đợi đến khi mọi người rút lui hết, nơi đó chỉ còn lại một đống xương trắng rải rác trong vũng máu.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cánh hoa hoè lả tả rơi xuống, bay là đà trong gió, cuối cùng đáp lên đám xương trắng kia, rơi trong bùn máu.
Chưa từng nghĩ đến.
Tử kiếp đầu tiên của hắn, lại là như thế này.