Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 458: Thiếu Gia

Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:47:27
Lượt xem: 161

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Dực Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ đón gió.

Tề thiếu gia  hơi nghiêng đầu, ngắm ánh trăng bạc vương trên cánh hoa hoè trắng muốt, khóe môi khẽ cong lên.

"A Sam, chúng ta rời khỏi Xuân thành đi."

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Trương Dực Xuyên hơi khựng lại.

"Sao lại... sao lại đột nhiên muốn rời Xuân thành thế, Tề thiếu gia, trước đây người không phải như vậy mà..."

"Phải rồi, trước kia người muốn rời khỏi nơi này nhất... chính là A Sam."

Trương Dực Xuyên cúi đầu cười khẽ.

"Bây giờ ta lại thấy cuộc sống thế này... cũng không tệ."

Tề thiếu gia nghiêng đầu nhìn hắn.

Trương Dực Xuyên cúi đầu mân mê chùm hoa hoè trong tay, không biết đang nghĩ gì, động tác chậm rãi vô cùng.

Một lúc lâu sau, Tề thiếu gia cũng cụp mắt, giọng thấp nhẹ vang lên:

"Được, vậy thì ta ở lại Xuân thành với ngươi."

"Triệu Thành chủ  cho ta một chức quan, chuyên điều tra xét xử các vụ án. Đợi khi tu vi ta cao hơn một chút, sẽ có thể dùng sức mạnh này để giúp nhiều người hơn. Phải rồi, ngài ấy có một tòa nhà trong thành, nói sẽ tặng cho chúng ta ở. Hôm nay ta đã tới xem qua rồi, thư phòng rất rộng, ngươi nhất định sẽ thích..."

Trương Dực Xuyên thao thao kể, Tề thiếu gia thì vẫn cúi đầu ngắm chùm hoa hoè trong tay.

"Chờ khi chuyển sang nơi đó, ta sẽ trồng một cây hoè trong sân. Ngươi thích ngồi dưới tán cây đọc sách, như thế cũng tốt..."

"Tốt cả, mọi thứ đều tốt cả..." Tề thiếu gia khẽ thì thầm, sau đó mỉm cười nói, "Chỉ cần A Sam vui là được rồi."

Chạm vào ánh mắt hắn, Trương Dực Xuyên cũng khẽ nở nụ cười.

Ngày chuyển vào nhà mới, Triệu Thành chủ như ý nguyện lại một lần nữa được nếm m.á.u thịt của Tề thiếu gia.

Tề thiếu gia ở phủ Thành chủ, lại tự mình uống thêm mấy bát thuốc bổ. Đợi đến khi sắc mặt không còn tái nhợt nữa, mới dám quay về.

Lúc trở về, trong phủ rất náo nhiệt. Những ma tu bằng hữu của Trương Dực Xuyên đều mang lễ vật đến mừng tân gia, trong sảnh tràn ngập tiếng cười nói.

Tề thiếu gia mơ hồ bước vào mà không hay. Trong sảnh bỗng lặng đi trong chốc lát, rồi có người cất tiếng hỏi:

"Trương huynh, vị này là..."

"Nhìn y phục thế kia, e là hạ nhân trong phủ thôi. Trương đại nhân của chúng ta chắc không giao du với kẻ giản dị như vậy đâu."

Tề thiếu gia chợt bừng tỉnh, nghe rõ những lời ấy, liền ngẩn ra, ánh mắt dõi về phía Trương Dực Xuyên.

Sắc mặt hắn  lúng túng, né tránh ánh nhìn của Tề thiếu gia, không nói một lời.

Hồi lâu sau, Tề thiếu gia mới chậm rãi mở lời:

"Tiểu nhân không biết thiếu gia đang cùng bằng hữu trò chuyện, thất lễ rồi, xin cáo lui."

Về phòng rồi, Tề thiếu gia  chìm vào giấc ngủ. Không rõ đã ngủ bao lâu, đến khi mở mắt ra, cơn đau dữ dội từ chân truyền tới khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Kinh hoảng ngẩng nhìn, hắn mới phát hiện có người đang cầm d.a.o cắt thịt ở chân mình.

"Ngươi làm gì đó!" Tề thiếu gia thất thanh, vừa xoay đầu đã thấy Triệu Thành chủ  đứng bên cạnh, mặt nở nụ cười.

Hắn lập tức cau mày, kêu lên: "A Sam đâu rồi?!"

"Hắn đã nhận nhiệm vụ, ra ngoài công vụ lâu rồi chưa quay lại. Lần trước bổn Thành chủ giúp hắn giải quyết một rắc rối lớn, lại còn cầu được đan dược trúc cơ cho hắn. Theo như giao ước giữa ta và ngươi, hôm nay ta tới lấy phần báo đáp. Nghĩ rằng ngươi sẽ không từ chối, nhưng mãi không tỉnh, đành phải bảo người lấy thịt trước. Đừng lo, thuốc bổ đã được sắc sẵn rồi."

Lời vừa dứt, Tề thiếu gia vẫn mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc không còn sức để phản kháng, chỉ có thể bất lực nằm lại trên giường, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn lên trần.

"Trên thân ta còn bao nhiêu m.á.u thịt nữa đâu... Rồi sẽ có một ngày bị ngươi ăn sạch. Đến khi đó, ngươi cũng sẽ vứt bỏ A Sam như giày rách. Ngươi bảo ta... sao có thể cam tâm mà c.h.ế.t đây..."

“Ha ha ha... chính Trương Dực Xuyên lại rũ bỏ ngươi như giày rách. Nếu ngươi không thích nghe những lời này, bản thành chủ sẽ không nói nữa. Ngươi là trân bảo, hiện tại hoàn toàn có thể yêu cầu  bản thành chủ đưa ra chút yêu cầu gì đó. Tuy bản thành chủ không phải người tốt, nhưng cũng không đến mức đại ác, ví như… xử tử đám người trong phủ Tề gia chẳng hạn.”

 

“Không cần... không cần đâu. Chỉ xin ngài một điều: sau khi ta chết, đừng cướp đi hết thảy những gì A Sam có được, hoặc... hoặc là để hắn rời khỏi Xuân Thành. Nay hắn đã có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, sẽ không còn bị kẻ ác lợi dụng nữa. Xin hãy để hắn rời khỏi nơi này, đi tìm lại quê hương của chính mình. Từ đây đừng quay lại, cũng đừng nhớ đến Xuân Thành nữa.”

 

“Ngươi chỉ mong cầu đến thế thôi sao? Được, bản thành chủ đáp ứng. Hắn đến nay còn không biết rằng hết thảy những gì bản thân có được, đều là do ngươi dùng m.á.u thịt đổi lấy. Quả nhiên... người được trân bảo quan tâm, là người may mắn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-458-thieu-gia.html.]

Tề thiếu gia vẫn nằm trên giường, nước mắt chầm chậm lăn dài theo khóe mắt. Triệu Thành chủ  nhìn vậy, thở dài một tiếng.

 

“đáng thương thay...”

 

Từ lâu, Trương Dực Xuyên đã không còn thường xuyên đến thăm hắn nữa. Ngày thường thì bận điều tra án vụ khắp trong thành, không thì tụ hội cùng đám ma tu bằng hữu. Về đến phủ thì lại chuyên tâm tu luyện.

 

Thời gian Tề thiếu gia hôn mê cũng ngày một kéo dài. Lần lâu nhất, hắn đã ngủ suốt ba tháng trời.

 

Lúc tỉnh lại, trên thân mình đã đầy những vết thương mới hằn sâu.

 

Một mình lảo đảo bò dậy từ trên giường, hắn lần đến bên bàn, tự tay rót nước uống.

 

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, hôm nay hiếm khi thấy hắn tinh thần tỉnh táo, chậm rãi bước đến thư phòng, ngồi xuống trước bàn đã phủ đầy bụi.

 

Đẩy cửa sổ ra, thấy trên không trung có cánh diều đang bay, bỗng chốc một trận cuồng phong thổi tới, dây diều đứt lìa, cánh diều càng lúc càng bay xa, càng lúc càng mờ khuất.

 

Tề thiếu gia thu hồi ánh mắt, cầm bút lên, vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy cũ.

 

Vẽ hí khúc A Sam từng nhắc đến, vẽ cây hòe dưới ánh trăng, vẽ bóng người năm nào cõng hắn vượt tường đào tẩu.

 

Bất chợt, hắn ho sặc sụa, phun ra một ngụm m.á.u lớn, loang lổ vấy bẩn hết cả tranh giấy.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Chẳng lẽ... tử kiếp của ta, lại đến nhanh như thế này ư...”

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, trong đầu như vang vọng thanh âm náo nhiệt từ Giai Trà  lâu.

 

“Trương đại nhân, dạo này hình như Triệu Thành chủ  đối với ngài không mấy vui vẻ thì phải? Nghe nói hôm qua còn nghiêm mặt trách mắng ngài, lời trong lời ngoài đều nói ngài là kẻ vong ân phụ nghĩa. Không biết là ngài phụ nghĩa ở chỗ nào vậy?”

 

“Ta làm sao mà biết!” Giọng nói bên kia đầy tức giận, hiển nhiên đã sớm tích tụ không ít bất bình.

 

“Ta, Trương Dực Xuyên, dám ngẩng mặt thề với trời, cả đời này chưa từng làm chuyện có lỗi với ai! Là người khác phụ ta, chưa bao giờ là ta phụ người khác! Hắn lấy tư cách gì nói ta như vậy!”

 

“Ấy, hôm qua thành chủ còn nhắc tới tiểu tạp dịch trong phủ của ngài nữa cơ. Sao lại để ý một tên tạp dịch đến vậy?”

 

“Đúng đó, thành chủ còn gọi hắn là ‘thiếu gia’ nữa kìa. Thiếu gia? Trương đại nhân, chẳng phải ngài mới là thiếu gia hay sao?”

 

“Giờ ta giống như là phụ mẫu của bá tánh Xuân Thành,” Trương Dực Xuyên nghiêm trang đáp, rồi bỗng cười nhạt một tiếng: “Hừ, hắn chẳng qua thấy ta nay đã công thành danh toại, lòng sinh bất mãn, nên mới giả ngủ cả ngày để tránh mặt ta. Cứ như vậy đi, ta cũng chẳng hơi đâu mà lo chuyện của hắn nữa.”

 

“Vậy là... tạp dịch trong phủ Trương đại nhân, thật sự từng là thiếu gia nhà ai đó sao? Không thể nào... sao bây giờ lại thành tạp dịch rồi?”

 

Một đám người cười cợt chế giễu không thôi...

Loading...