Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 457: Tựa như ngày hôm qua
Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:46:57
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lờ mờ trong cơn mê, hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm Trương Dực Xuyên đang trò chuyện cùng người khác.
“Ôi chao, không ngờ có thể gặp được Trương huynh ở chốn này, đã khuya thế này rồi, chẳng hay Trương huynh đang định đi đâu vậy? Nếu không vội, chi bằng cùng bọn ta tới ‘Giai Trà Lâu’ dùng một ấm trà. Buổi đàm đạo hôm trước do thành chủ khởi xướng, bọn ta vẫn còn thấy chưa đủ ý vị đấy.”
“Phải đấy, Trương huynh, huynh đã được thành chủ ưu ái, sau này tiền đồ vô lượng, cũng đừng nên khinh thường huynh đệ chúng ta.”
“Lần gặp trước thật không dễ gì, khi đó ở Giai Trà Lâu, bọn ta có ý dò hỏi nơi ở của Trương huynh mà không thể hỏi được. Hôm nay may mắn gặp lại, mong huynh đừng từ chối nữa.”
Giọng Trương Dực Xuyên mang theo vẻ khó xử:
“Các vị, hôm nay tại hạ quả thực có chuyện gấp, e là không thể bồi tiếp được rồi...”
“Chà, chuyện gì lại gấp hơn cả việc tu hành? Hôm đó tại Giai Trà Lâu người quá đông, ta còn chưa tiện nói ra chút cảm ngộ tu hành những năm gần đây. Hôm nay thì khác, chỉ có mấy người chúng ta, nếu Trương huynh chịu đến, ta sẽ kể cho nghe.”
"Trương huynh không đi thì bọn ta cũng không nghe được hắn nói ra cái gì hữu ích, ha ha ha..."
"Đi thôi Trương huynh."
Thuốc đắng nghẹn nơi cổ họng, Tiểu thiếu gia ho sặc không ngừng, tay lại run, bát thuốc rơi xuống đất vỡ vụn.
Trong đầu vang lên thanh âm của Lục Kiếp Vong Trần Cốt.
"Lần này lại cưỡng ép tỉnh lại, gần đây đừng tự tổn thương thân thể nữa, phải tìm lúc mà ngủ say một giấc, thân thể mới có thể khôi phục đôi chút. Những thuốc bổ của nhân tộc này, đối với ngươi vô dụng."
"Thuốc... còn thuốc không?" Tiểu thiếu gia ngẩng đầu, nhẹ nhíu mày nhìn sang tên thị tòng bên cạnh.
"Tiểu nhân sẽ sai nhà bếp sắc thêm một bát."
Chẳng bao lâu trong phòng đã trống không, Tiểu thiếu gia lần theo bàn tới bên cuốn tâm pháp bị m.á.u nhuộm đỏ.
Tâm pháp này hắn chưa xem hết, không biết lần tới khi nào lại ngủ mê, phải tranh thủ xem nhanh, nếu có gì sai trái, cũng có thể kịp thời ngăn A Sam tu luyện.
"Lao tâm tổn thân, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tử kiếp sẽ tới sớm hơn dự liệu."
"Ta sắp c.h.ế.t rồi... Nay ta không còn cầu mong gì, chỉ muốn trước lúc c.h.ế.t được một lần rời Xuân thành, nhìn thấy bên ngoài..."
"Thế còn Trương Dực Xuyên? Ngươi quyết rồi sao? Muốn dốc hết m.á.u thịt này để mở đường cho hắn? Nhưng hắn hiện giờ còn nhớ đến ngươi đang vì hắn mà chịu khổ sao? Rõ ràng là đi tìm ngươi, vậy mà giữa đường lại cùng đám gọi là bằng hữu kia đến Giai Trà lâu, ngươi không hề oán trách sao?"
"Ta là người đoản mệnh, A Sam sẽ thọ trăm năm. Hắn có bạn mới, là chuyện tốt. Như vậy, sau khi ta đi rồi, hắn vẫn có thể tiếp tục sống như trước, ta cũng an lòng rồi."
"Hừ... ngươi nói cũng đúng. Kẻ được thần minh chiếu cố, hẳn là người may mắn. Nhưng hắn sẽ nhìn nhận vận may của mình ra sao đây?"
Tiểu thiếu gia gục trên án, cố gắng giữ tỉnh táo đọc sách, chẳng bao lâu tên thị tòng đã mang thuốc tới.
Hắn không quan tâm đắng hay nóng, cứ thế mà dốc cả vào bụng, chỉ mong sắc mặt mình có thể trông đỡ hơn một chút.
Hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Tiểu thiếu gia đã thu xếp xong hành lý, tranh thủ lúc Trương Dực Xuyên còn chưa rời Giai Trà lâu, phải mau quay về sơn động, giả như mình chưa rời khỏi đó bao lâu.
Biết hắn muốn rời đi, Thành chủ phái người đưa tiễn, còn tặng rất nhiều y phục.
Trước mấy bộ đầu, hắn đều từ chối. Thành chủ phủ ra tay thế này, thật quá khoa trương.
Nhưng đến mấy bộ sau, hắn nhìn bộ áo vải còn dính m.á.u trên người, rốt cuộc cũng chọn một bộ giản dị nhất để thay.
Chiếc thắt lưng còn vương m.á.u được hắn cẩn thận thu lại.
Tiểu thiếu gia trở lại sơn động, đợi mãi vẫn chưa thấy người, vô tình thiếp đi trên tấm chiếu rơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-457-tua-nhu-ngay-hom-qua.html.]
Gần tới giữa trưa, hắn bị lay tỉnh bởi một đôi tay lắc mạnh.
"Ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Cả ngày trời không về! Ngươi có biết ta lo cho ngươi thế nào không!"
Một mùi rượu nồng nặc xộc tới, Tiểu thiếu gia ngơ ngác nhìn gương mặt Trương Dực Xuyên phảng phất men say.
"Bây giờ... là mấy giờ rồi?"
"Mấy giờ? Ngươi nói là mấy giờ? Ngươi một mình đi cả đêm không về, là vì quên thời gian sao?!"
Tay hắn nắm càng chặt, đúng ngay vết thương trên người Tề thiếu gia, tức thì m.á.u rịn ra, nhưng Trương Dực Xuyên say quá không nhận ra.
Tề thiếu gia nhẫn nhịn cơn đau, chỉ nhẹ cau mày, dời mắt đi nơi khác.
"Ta... ta về rất sớm rồi, không đi đâu cả. Ngươi... ngươi uống rượu sao?"
"Đương nhiên uống, vì sao lại không uống? Ta giờ không phải ăn mày nữa mà..."
Tề thiếu gia thoáng liếc qua vết m.á.u còn dính trên tay hắn.
"A Sam, ngươi mệt rồi, ngủ một giấc đi."
Hắn ở Giai Trà lâu cùng đám bạn mới trò chuyện thâu đêm, ban ngày lại uống rượu, thân thể mệt mỏi, không bao lâu đã ngủ mê.
Tề thiếu gia dìu hắn lên tấm chiếu rơm, rồi cúi xuống, cẩn thận lau sạch m.á.u dính trên tay hắn.
Sau đó, hắn ngồi nơi cửa động, ngơ ngác ngắm bầu trời xanh thẳm.
"Năm nay, hoa hoè chắc cũng sắp nở rồi... khụ khụ khụ... ta còn có thể nhìn được bao nhiêu lần hoa hoè đây..."
Về sau hắn ngủ mê trong sơn động, chẳng rõ là mấy ngày.
Lúc tỉnh dậy thì Trương Dực Xuyên không có ở đó, trên người hắn phủ một chiếc áo cũ.
Lông mi hắn khẽ rung, lại nghe được câu hỏi lúng túng ngày ấy khi Trương Dực Xuyên bị hỏi nơi ở, và giọng Thành chủ lên tiếng cứu vãn cho hắn.
Hắn là đến thành chủ phủ lấy bản chép tay tâm pháp, mà trùng hợp cũng có nhiều ma tu tới bái kiến Thành chủ, Thành chủ liền dứt khoát mở tiệc.
Khi rượu vào hứng khởi, Thành chủ nheo mắt nhìn Trương Dực Xuyên vẫn còn ngập ngừng không uống.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Dực Xuyên à, giờ trong thành chủ phủ của ta, người vừa có học vừa có lễ như ngươi cũng hiếm rồi. Không bằng ở lại, làm một chức quan bên cạnh ta, đãi ngộ tuyệt không bạc. Chức vị, bổng lộc, ta sẽ sắp xếp tốt nhất. Còn thưởng cho ngươi một căn nhà ngay tại khu phồn hoa, tiện cho việc công. Thế nào, ngươi muốn chọn làm quan gì?"
Trương Dực Xuyên còn chưa đáp, bên cạnh đám ma tu đã đồng loạt gọi hắn là Trương đại nhân.
Lúc hắn trở về, trời đã tối.
Tề thiếu gia tự đi hái ít thảo dược, sắc uống. Nghe tiếng bước chân Trương Dực Xuyên chạy tới, hắn vẫn cứ trầm lặng ngồi bên bếp lửa, không quay đầu lại.
"Tề thiếu gia!"
Một làn hương thanh mát thoảng qua.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Dực Xuyên ôm trong lòng một bó lớn hoa hoè.
Tề thiếu gia thoáng ngẩn người.
Trăng đã lên. Tề thiếu gia ngồi trước cửa sơn động, giơ nhành hoa hoè trong tay ngắm dưới ánh trăng, gương mặt cũng hiện lên một nụ cười bao lâu rồi không có.
Đêm hạ năm nào, bức tường viện kia, cây hoa hoè ấy, ánh trăng ấy, câu chuyện năm đó, tựa như chỉ mới hôm qua.