Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 454: Lưỡi dao chĩa vào chính mình

Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:32:57
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày nay, cứ mỗi khi trời chưa sáng, Trương Dực Xuyên lại đi sâu vào trong rừng tìm thú hoang, Tề thiếu gia gần như không thấy bóng dáng hắn.

Tuy thường một mình cầm sách, nhưng hắn căn bản không thể nào tĩnh tâm được.

“Ồn c.h.ế.t được... Ta căn bản không muốn nghe những âm thanh đó, ngươi đừng tự tiện truyền vào tai ta nữa.”

“Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ rất để tâm cơ đấy. Dù gì những người đó cũng có huyết thống với ngươi, huyết mạch, tình thân—đối với nhân tộc mà nói, chẳng phải là thứ khó cắt đứt nhất hay sao?”

“Huyết mạch là huyết mạch, tình thân là tình thân. Họ sinh ta, nuôi ta, ta trả lại cho họ một thân thể m.á.u thịt đầy đủ, từ nay không còn liên quan gì nữa. Ngươi còn muốn xúi giục điều gì?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Thần minh của ta, thế nhưng đến giờ ngươi vẫn không dám rời khỏi khu rừng này, chẳng phải vẫn đang sợ đó sao? Sợ bọn họ sẽ lại bắt ngươi quay về cái lồng giam kia?”

“Ta sẽ rời khỏi Xuân thành. Khi đó, chẳng cần quan tâm đến họ nữa. Nếu A Sam muốn ở lại một nơi làm lâu dài, ta cũng ở lại cùng hắn, làm một phu tử bình thường. Đợi tích góp đủ bạc rồi thì cùng hắn đi tìm quê hương, từ đó về sau, sẽ không quay lại Xuân thành nữa.”

Trong không gian, giọng nói kia bật cười khẽ.

“Nếu đã không thích nghe giọng đám người Tề phủ, thì chi bằng nghe thử lời của người này đi, thần minh của ta, có khi ngươi sẽ hứng thú đấy.”

...

“Ồ? Hắn đã sống ở chỗ thế này suốt hai năm nay sao?”

“Bẩm thành chủ, thuộc hạ đã ở đây theo dõi được một năm rồi, hắn quả thật chưa từng rời khỏi nơi này, chỉ hoạt động trong rừng sâu, việc ra ngoài đều giao cho tên ăn mày tên A Sam kia.”

“Người c.h.ế.t thì không thể sống lại. Hắn có thể vì một người bạn mà làm đến mức này, cũng coi như là người có lòng, cũng không uổng bản thành chủ đã giúp hắn giữ Tề phủ suốt từng ấy thời gian. Đi thôi, chắc là hắn cũng cảm thấy có điều lạ rồi, cũng đến lúc chúng ta nên gặp mặt một lần.”

Nghe thấy những tiếng nói đó, tay Tề thiếu gia đang cầm sách siết lại.

Chẳng bao lâu sau, có hai người từ xa đi thẳng về phía hang núi, chính là Triệu Thành chủ  và tên ma tu tùy tùng.

Đợi họ bước vào hang, trông thấy Tề thiếu gia đang ngồi tựa vào vách, Thành chủ  khẽ cười một tiếng.

“Không ngờ báu vật của Tề gia mà giờ lại sống trong nơi đơn sơ như thế này, thật khiến người ta thấy xót xa.”

“Ngươi có gì thì nói thẳng ra đi.” Tề thiếu gia nhìn hắn, giọng mang theo vài phần lạnh nhạt.

Nghe vậy, ánh mắt Thành chủ Triệu lại hiện lên chút hứng thú: “Ngươi không hỏi ta là ai? Hay là ngươi đã đoán ra rồi?”

Tề thiếu gic khẽ cau mày.

“Thành chủ là người cai quản một thành, lẽ ra phải bảo hộ bách tính Xuân thành. Thế nhưng khi những đứa trẻ vô tội bị bức ép đến mức lưu lạc đầu đường, phải đi ăn xin sống qua ngày, ngài lại chẳng thấy bóng đâu. Giờ lại tới nơi nhỏ bé này, tìm một kẻ như ta, thật không biết phải cùng ngài nói chuyện thế nào mới phải.”

“Hà, hà, hà… thì ra trong lòng ngươi vẫn canh cánh chuyện đó. Ngươi nói đến đám buôn người  à? Được, trưa nay, bản thành chủ sẽ khiến đầu bọn chúng rơi xuống đất, không để tên nào thoát.”

Lời vừa dứt, tim Tề thiếu gia bỗng run lên, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.

“Ngài… sao lại biết…”

“Đã là báu vật thế gian, không phải nên được nâng niu trong tay sao? Bản thành chủ là người hiểu lý lẽ, không giống đám giả nhân giả nghĩa ở Tề phủ. Đúng là nhờ huyết nhục của ngươi mà ta có được tu vi như hôm nay, nhưng ta sẽ không ép buộc hay cưỡng cầu ngươi điều gì. Bản thành chủ… chỉ muốn làm những điều khiến ngươi vui vẻ.”

“Ta cũng có thể nói thẳng cho ngươi biết — để thằng nhóc ăn mày A Sam kia bước chân vào Giai Trà Lâu, có tư cách giao lưu với đám ma tu từ khắp nơi tụ hội — cũng chỉ vì nể mặt ngươi. Nếu không, ai thèm để tâm đến nó?”

“A Sam bây giờ không còn là ăn mày nữa,” Tề thiếu gia cau mày nói, “Hắn có tay có chân, không cần phải ăn xin, sống chẳng khác gì bách tính dựa vào sức mình mưu sinh.”

“Nhưng cho dù là bách tính hay ma tu, trong ma giới này thì mạng người vẫn như cỏ rác. Kẻ mà ngươi coi là trân quý, trong mắt người khác chưa chắc có giá trị như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-454-luoi-dao-chia-vao-chinh-minh.html.]

“Nói đến cuối cùng… ngươi vẫn là muốn có được huyết nhục của ta. Xử lý đám buôn người kia, cũng cần lấy thịt ta để đổi. Cho A Sam vào Giai Trà Lâu, cũng là cần lấy thịt ta để đổi.”

“Hà, hà… quả nhiên tiểu thiếu gia thông suốt hơn người. Thế nào, hai miếng thịt đổi lấy hai kết quả mà ngươi mong muốn — bản thành chủ đưa ra cái giá này, không phải hữu dụng hơn đám người ở Tề phủ hay sao?”

Lời dứt, Tề Thiếu gia trầm mặc.

Thân như cánh bèo giữa loạn thế, thế gian này có biết bao điều tàn nhẫn lạnh lẽo.

Không phải cứ cố gắng là có thành quả, cũng không phải cứ thành tâm là sẽ được người khác quan tâm thương xót.

Thứ duy nhất đang vận hành, chỉ là lợi ích và giá trị.

Có lẽ, hắn còn nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn giá trị. Nếu không, bọn ác nhân kia khi nào mới phải đền tội? A Sam — đứa nhỏ đã khổ cả một đời ,đến bao giờ mới ngẩng đầu lên được?

Tề Thiếu gia cụp mắt, hàng mi khẽ run lên.

“Được… ta làm giao dịch này với ngươi.”

Nói rồi, hắn lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm vẫn luôn mang bên người.

Dao ra khỏi vỏ, lưỡi sắc ánh lên hàn quang, cứ thế cắt xuống cánh tay đầy sẹo kia.

Hắn  tưởng rằng mọi thứ đã lắng xuống, rằng sau này mình sẽ không cần phải đưa lưỡi d.a.o chĩa vào chính mình nữa.

“Nơi này đơn sơ quá, không hợp nuôi thân thể  quý như ngươi. Bản thành chủ đã mua cho ngươi một căn nhà yên tĩnh ở nơi khác, thế nào?”

“Không cần. Ta thích ở đây.”

Lấy thịt xong, Tề thiếu gia khom người, cẩn thận lau đi vết m.á.u vương trên nền đá.

Đã là mất đi phần huyết nhục trọng yếu, thân thể hắn không còn sức hồi phục như trước. Chỉ trong chốc lát, đầu óc đã choáng váng, cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt.

“Bôi thuốc cho hắn.”

Trước khi ngất đi, thứ cuối cùng hắn nghe thấy chính là tiếng Triệu Thành chủ .

Không rõ bọn họ rời đi từ lúc nào. Đến khi Tề thiếu gia tỉnh lại vào buổi trưa, hắn lập tức đưa tay ôm lấy cánh tay bị thương, nhìn quanh một lượt.

May quá. A Sam chưa về. Hắn chưa thấy những gì đã xảy ra.

Vết thương trên tay đã được thuộc hạ của Thành chủ băng bó cẩn thận, m.á.u trên mặt đất cũng được dọn sạch. Dù thân thể còn yếu, hắn vẫn lấy ra chiếc khăn lụa cũ đã bạc màu, quấn quanh mặt, lần nữa đi sâu vào trong rừng.

“A Sam! A Sam——”

Trương Dực Xuyên đang phục bên rìa rừng rậm rình bắt một con lợn rừng. Đúng lúc ấy, tiếng gọi của Tề thiếu gia vang lên, khiến con vật cảnh giác bỏ chạy mất. Hắn cau mày lại.

Nhưng rồi vẫn quay người, đi về phía Tề thiếu gia đang chạy đến.

“Người chạy tới chỗ này làm gì? Lỡ gặp dã thú thì sao? Mau quay về đi.”

Ánh mắt Tề thiếu gia   mang theo ý cười: “Hôm nay chúng ta ra phố dạo một vòng đi, đã lâu rồi không xuống chợ rồi.”

“Ra phố?” A Sam kinh ngạc. “Người không phải vẫn không dám ra ngoài đó sao?”

“Ta… dù gì cũng phải bước qua bước này. Đi thôi, đừng để lỡ thời gian.” Tề Thiếu gia kéo hắn rảo bước ra khỏi rừng sâu.

Loading...