Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 453: Dực Xuyên.
Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:32:04
Lượt xem: 150
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên con phố dài, A Sam cẩn thận đi dạo một vòng, nhưng không nghe được lời nào liên quan đến pháp môn tu luyện ma đạo. Hắn bèn mua chút đồ ăn định mang về, nhưng khi quay lại thì phát hiện phía trước một tửu lâu lại tụ tập rất đông người.
A Sam không nhịn được bước lại gần xem thử có chuyện gì, chỉ thấy trước tửu lâu được bày hai chiếc bàn lớn, người của phủ Thành chủ đang ngồi phía sau bàn, làm thủ tục ghi danh kiểm tra cho những người xếp hàng.
“Thành chủ thiết yến tại tửu lâu Giai Trà, rộng rãi chiêu đãi ma tu bốn phương đến đây đàm đạo tu hành, cơ hội hiếm có, chư vị tu sĩ có hứng thú mau tới đăng danh!”
Người đứng trước lớn tiếng rao gọi, vừa dứt lời thì đám dân chúng vây xem xung quanh đã xôn xao bàn tán.
“Từ sau khi có được căn cơ tu hành, Thành chủ liền say mê tìm kiếm các pháp môn khắp ma giới, giờ còn mở tiệc mời ma tu đến đàm đạo, xem ra rất để tâm đến việc tu hành đó.”
“Nhưng những ma tu có chút thành tựu chắc gì chịu tiết lộ bí kíp của mình? Liệu có ai tới tửu lâu ấy không?”
“Ngươi nghĩ cạn quá rồi, xung quanh đây có biết bao nhiêu thành trấn muốn nịnh bợ Thành chủ, ta thấy đến lúc đó, kẻ đến dự yến chỉ có đông chứ không ít!”
A Sam nghe vậy, trong lòng thoáng d.a.o động.
Hắn tu hành tới nay chưa từng có ai chỉ điểm, mọi thứ đều do bản thân tự mày mò, chậm chạp gian nan, lại dễ mắc sai sót. Nếu có thể tham dự buổi đàm luận kia, chỉ cần nghe được vài câu cũng đã là thu hoạch lớn.
Chỉ là… yến hội do Thành chủ tổ chức, đến lúc đó ắt có người của phủ Tề gia tới dự, hắn tuyệt đối không muốn gặp lại lũ súc sinh ấy.
“Chưa nói đến nơi khác, chỉ riêng Tề phủ của thành chúng ta, chắc chắn là khách đầu tiên đến rồi.” Trong đám đông lại có người lên tiếng.
“Ngươi chưa nghe à? Thành chủ đã tuyên bố rõ ràng rồi, không cho bất cứ người nào của Tề phủ tham dự. Không rõ họ đắc tội gì, trước đây không phải còn là tâm phúc bên cạnh Thành chủ sao?”
“Ta còn nghe bảo, người của Tề phủ đã sớm chuẩn bị rời khỏi Xuân Thành, nhưng vẫn bị Thành chủ giữ lại, không cho đi. Trước kia chính tay ông ta còn viết thư giới thiệu cho họ chuyển ra ngoài kia mà, không biết xảy ra chuyện gì, mà thái độ của ông ấy lại thay đổi nhanh đến vậy...”
A Sam nghe Tề phủ không được tham dự, trong lòng càng thêm bối bời.
Ngay lúc đó, chỉ thấy một gã thị tòng từ trong Giai Trà lâu bước ra, không đi đến chỗ đăng danh, cũng chẳng nói gì với các ma tu xếp hàng, mà lại bước thẳng về phía đám dân thường đang vây xem!
Dân chúng kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy người này đi thẳng đến trước mặt A Sam rồi mới dừng lại.
“Tiểu công tử, gia chủ nhà ta đang ở trong trà lâu, đã để ý đến ngài từ lâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-453-duc-xuyen.html.]
Ai nấy đều biết thị tòng này mặc y phục của phủ Thành chủ, mà gia chủ hắn không phải Thành chủ thì còn ai vào đây?
A Sam trong lòng thoáng căng thẳng, nhiều hơn cả là cảnh giác.
“Gia chủ nhà ta nói, hắn nhìn ra ngài tư chất hơn người, đáng tiếc con đường tu hành lại không ai dẫn lối, mới khiến ngài tu luyện chậm chạp. Ngài là khối ngọc quý, cần phải được mài giũa thì mới thành khí. Gia chủ tiếc tài, nên sai tiểu nhân đến hỏi: năm ngày sau, ngài có nguyện ý đến Giai Trà lâu cùng các bằng hữu ma tu đàm đạo không?”
Lời vừa dứt, ánh mắt người vây quanh lập tức trở nên ngưỡng mộ, còn A Sam thì đứng ngây tại chỗ bối rối không biết ứng phó thế nào.
“Tiểu công tử xin yên tâm, ngài là khách mời của gia chủ chúng ta, đến lúc đó, các ma tu trong lâu tất nhiên sẽ không lấy tu vi khinh thường ngài. Nếu thuận tiện, công tử có thể lưu lại danh tính được không?” Thị tòng ấy lại khom người cung kính nói.
A Sam chưa từng được người khác đối đãi như thế. Hắn đường hoàng đứng ở đây, được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ vây quanh.
Chủ yếu vẫn là trong lòng hắn muốn biết pháp môn tu luyện, đã sớm có ý muốn tham dự rồi, chỉ là vừa muốn mở miệng nói ra tên mình thì lại nghẹn lại.
Hắn nên nói thế nào đây? A Sam, cái tên này chỉ là đám buôn người đặt bừa để phân biệt lũ trẻ bị bán vào Xuân Thành, chẳng có ý nghĩa gì.
Đây không phải một cái tên, vậy mà lại theo hắn suốt một đời.
Hồi nhỏ, khi chưa bị bắt đi, hắn từng có tên thật. Tiếc rằng, hắn đã không nhớ nổi nữa rồi.
“Không tiện cũng không sao,” thị tòng kia rất thấu tình đạt lý, “hy vọng năm ngày sau, tiểu công tử đến dự yến, có thể để chúng ta biết được danh tính của ngài.”
Nói đoạn, hắn hành lễ rồi quay người rời đi.
A Sam gần như chạy như bay về khu rừng, còn chưa tới gần hang động, đã hưng phấn hô lớn:
“Thiếu gia! Thiếu gia——”
Nghe thấy tiếng hắn, Tề Thiếu gia cũng thò đầu ra từ trong động.
“Ta có chuyện lớn phải nói với người!”
A Sam cười rạng rỡ, Tề Thiếu gia cũng ngồi xuống, chăm chú nghe hắn kể lại chuyện vừa xảy ra trong ngày.
“Thì ra là do không có pháp môn tu luyện,” nghe xong, Tề Thiếu gia mới thở phào nhẹ nhõm, “vậy chỉ cần biết cách tu hành, sau này ngươi sẽ không còn bất ngờ hôn mê nữa đúng không?”
“Đương nhiên rồi! Ngươi học rộng hiểu nhiều, mau nghĩ giúp ta một cái tên mới thật hay được không?” A Sam vẫn cười tươi, hỏi.
Tề Thiếu gia nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ. “Ngươi còn nhớ họ của mình trước kia không?”
“Họ à... hình như nhà ta... hình như là họ Trương.”
“Trương...” Tề Thiếu gia lẩm nhẩm, rồi nhặt một cành cây lên, viết ba chữ xuống đất.
“A Sam từ nay về sau nên như núi vững vàng, như sông cuồn cuộn, n.g.ự.c ôm trời biển, trường thọ vô cương, vậy lấy hai chữ ‘Dực Xuyên’*, Trương Dực Xuyên, thế nào?”
(*Dực: đứng vững như núi cao; Xuyên: chảy dài như dòng sông.)
Lời vừa dứt, A Sam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Hay lắm! Từ nay ta gọi là cái tên này!”
Nghe vậy, khóe môi Tề Thiếu gia cũng cong lên, hé ra nụ cười nhẹ nhõm.
“Dực Xuyên huynh, vậy còn bữa sáng của ta đâu, bụng ta đói muốn lép luôn rồi.”
“Ấy chà, suýt chút nữa quên mất!” Trương Dực Xuyên vội đưa đồ ăn mua từ sáng tới cho hắn, “toàn là món người thích ăn đó!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Giờ ta có tên hay như vậy, năm ngày sau tới Giai Trà lâu không thể ăn mặc thế này nữa, ta định vào sâu trong rừng bắt ít thú hoang mang ra chợ bán, kiếm chút bạc mua bộ y phục mới!”
Nói rồi hắn lại vội vã chạy ra ngoài.
“Này, không ăn sáng à?”
Tề Thiếu gia nhìn bóng lưng hắn chạy xa, chỉ đành lắc đầu bật cười.