Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 451: Phục Sinh

Cập nhật lúc: 2025-06-19 07:21:05
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mũi d.a.o nhọn đ.â.m sâu vào da thịt, hắn tự tay rạch ngực, cắt lấy miếng thịt mềm nhất nơi tim mình.

Cơn đau ấy, so với tất cả những gì hắn từng chịu đựng trước đây tàn khốc gấp bội. Thế nhưng Tề thiếu gia  vẫn cắn răng, tay không hề chậm lại dù chỉ một khắc.

Khi tim thịt bị cắt ra, hắn cũng quỳ rạp xuống trước hài cốt của A Sam, thân thể run rẩy không còn sức lực.

Bàn tay đẫm m.á.u nâng miếng thịt đỏ tươi ấy, run run đặt về phía đống xương trắng dưới đất.

Trong hang sói, vài con sói dữ nằm phục ở xa, ánh mắt đầy thành kính dõi theo cảnh tượng linh thiêng đang diễn ra.

Theo từng thớ thịt m.á.u mềm mại hòa vào cốt trắng, một điều kỳ diệu hiện ra.

Từ trong đống xương khô bắt đầu sinh ra thịt máu, từ ngũ tạng lục phủ, gân mạch m.á.u huyết, đến làn da mái tóc.

Một thân người nguyên vẹn hiện lên nơi mặt đất, đôi mắt khép hờ, tựa như đang say ngủ.

“A Sam…”

Tề Thiếu gia  ngồi đó, toàn thân dính đầy máu, sinh khí đang nhanh chóng tan đi.

Hắn có thể cảm nhận rõ sự mệt mỏi từng chút chiếm lấy thân thể mình, khiến hắn chỉ muốn chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Nhưng lúc này, hắn chưa thể ngủ.

Hắn nhặt lấy chiếc khăn tay nhuốm m.á.u bên cạnh, chậm rãi cõng A Sam đang ngủ say trên lưng, bước từng bước ra khỏi hang sói.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hắn quay lại sơn động từng là nơi quen thuộc nhất, cũng là chốn khiến hắn yên tâm nhất, mới dám đặt A Sam xuống.

Còn hắn, thì kiệt sức mà ngã lăn ra bất tỉnh.

——

“Chạy rồi! Hắn lại chạy rồi!”

“Không thể nào! Rõ ràng ta đã dùng xích sắt chắc nhất khoá hắn lại, làm sao hắn tháo được?!”

“Xích đó đã bị cắt đứt rồi, ngươi không tin thì tới xem đi! Cả đám thị vệ trông giữ cũng bất tỉnh cả rồi, mà hắn thì đi thẳng từ cổng lớn ra ngoài!”

“Gặp quỷ rồi! Thật sự là gặp quỷ rồi! Ta đã bảo đứa nhỏ đó là quái vật, nên sớm g.i.ế.c c.h.ế.t mới phải, các ngươi cứ khăng khăng nuôi đến giờ!”

“Ngươi câm miệng! Thịt hắn ngươi chưa từng ăn chắc? Giờ lại nói mấy lời như vậy!”

“Vậy giờ ngươi tính sao? Hắn lại chạy rồi!”

“Tất nhiên là đi tìm! Đứa nhỏ đó đã biến thành lang sói vong ân, tìm được thì g.i.ế.c luôn mà ăn! Không cần kiêng kị gì nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-451-phuc-sinh.html.]

“Tất cả theo ta lập tức ra ngoài lùng bắt… Thành, thành chủ đại nhân?! Sao ngài lại đến Tề phủ?”

“Sao có thể… sao có thể… món canh thịt năm vị kia là thịt linh thú, sao lại là thịt người được…”

“Tiểu dân không dám! Thành chủ đại nhân, đó thật sự không phải…”

“Tiểu dân… tiểu dân tuân lệnh…”

Từng giọng nói hỗn loạn truyền vào trong tai Tề thiếu gia . Hắn trong cơn mê man khẽ nhíu mày.

“Ồn quá…”

“Thiếu gia… thiếu gia?”

Đúng lúc ấy, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

Nghe vậy, Tề thiếu gia  đột nhiên mở mắt, nhìn người đang ngồi cạnh mình, nét mặt đầy lo lắng.

“A Sam!”

Hắn mừng rỡ muốn bật dậy, nhưng thân thể suy kiệt chỉ gượng được nửa người đã ngã nhào xuống đất.

May thay, đầu hắn không đập xuống nền cứng, bởi tay A Sam kịp đỡ phía sau gáy.

Lúc này, A Tam chau mày, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

“Thiếu gia… ngài… có phải ngài đã cắt thịt trên người cho ta ăn không? Ta nhớ rõ… rõ ràng ta đã bị đánh c.h.ế.t rồi.”

Thấy hắn vẫn còn nhớ những gì trước khi chết, ánh mắt Tề thiếu gia  sáng bừng lên.

Là A Sam thật rồi, A Sam thật sự sống lại rồi!

A Sam nhìn hắn mỉm cười, không nói một lời, cũng biết suy đoán của mình là thật.

Tề Thiếu gia vẫn cười, nhưng ánh mắt bỗng chốc trầm xuống: “A Sam, sao ngươi khóc? Chúng ta đều còn sống, lẽ ra phải vui mới đúng. Đừng khóc nữa, đừng khóc…”

Hắn đưa tay áo lau đi hàng nước mắt trên gò má A Sam.

A Sam khóc hồi lâu mới dừng được, rồi hoảng hốt hỏi: “Vết thương ở đâu? Có đau không? Ngài chờ ở đây, ta đi mua thuốc ngay!”

Vừa nói, hắn toan lao ra ngoài hang, nhưng chợt khựng lại – sợ bỏ thiếu gia một mình ở đây sẽ nguy hiểm, hắn lại quay về, muốn cõng hắn đi cùng.

Tề Thiếu gia  vội vàng khoát tay, giọng lấp lửng: “Chỉ là một miếng thịt nhỏ thôi, không đau đâu. Vết thương cũng lành rồi, A Sam, ngươi đừng ra ngoài!”

Loading...