Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 449: Không được khóc

Cập nhật lúc: 2025-06-18 13:27:29
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn kể cho  Tề thiếu gia nghe chuyện  định cùng A Lục bỏ trốn, nhưng lại đụng phải xe ngựa của Thành chủ.

 

Nghe xong, Tề thiếu gia  im lặng thật lâu. Quan giữ cửa thành có ma tu, muốn lén lút chuồn ra ngoài là không thể, chỉ có thể đi bằng cửa chính, mà bốn cửa thành, quan giữ cửa đều thông đồng với đám buôn người.

 

Dù nhìn kiểu gì, bọn họ cũng không thể ra được.

 

Nhưng cứ như vậy cũng không được, nếu còn ở trong Xuân thành, nếu A Sam bị đám người kia bắt được, bọn họ nhất định cũng sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân hắn, không ngừng hành hạ hắn.

 

Tề Thiếu gia  nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của A Sam, trong lòng  xúc động.

 

"A Sam, ngươi không thể ở lại Xuân thành nữa... ta sẽ trở về Tề phủ, dùng sức của gia tộc đưa ngươi ra khỏi thành."

 

Vừa dứt lời, S Tam đã nắm chặt cánh tay của hắn.

 

"Ngườ i không thể quay về! Bọn họ  không xem thiếu gia là người, nếu người quay về, bọn họ sẽ lại cắt thịt người, bọn họ sẽ không bao giờ thấy đủ!"

 

"Nhưng chỉ có cách đó, ngươi mới có thể rời khỏi Xuân thành, dù sao bọn họ cũng là người thân của ta..."

 

"Nhưng bọn họ với đám buôn người chẳng khác gì nhau! Bọn họ đã tìm người suốt một năm trời, nếu người quay về, bọn họ chỉ càng canh người chặt hơn, mắng người, đánh người, bọn họ chính là buôn người! Giữa các người chẳng qua là có quan hệ m.á.u mủ trói buộc mà thôi, nhưng một khi người không nghe lời, thì thứ quan hệ m.á.u mủ đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa!"

 

Nghe đến đây, Tề thiếu gia  sững người, mà lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của rất nhiều người.

 

"Chính là chỗ này! Chỗ này chưa lục soát!"

 

Tiếng hô vang tới, sắc mặt A Sam biến đổi, lập tức bật dậy.

 

"Bọn họ tìm tới rồi, chạy mau!"

 

Hắn lập tức kéoTề  thiếu gia, đến miệng hang nhìn ra ngoài, phát hiện trong đám người kia không chỉ có đám buôn người như Phùng Dân, mà còn có cả người Tề phủ, hướng đi của bọn họ chính là sơn động này, tim hắn như chìm hẳn xuống đáy hồ.

 

Không chút do dự, A Sam kéo Tề thiếu gia  xông vào màn mưa đen kịt, mặc cho mưa xối xả tàn phá thân thể, hắn vẫn liều mạng chạy như điên.

 

"Thấy bọn chúng rồi! Ngay phía trước!"

 

"Mau đuổi!"

 

"Hừ, một tên ăn mày thối mà cũng dám dụ dỗ người của Tề phủ, ta xem ngươi chán sống rồi!"

 

Tiếng quát vừa dứt, một luồng ma khí từ tay kẻ đó phóng ra, nhắm thẳng vào lưng A Sam.

 

Da thịt A Sam vốn đã bị mưa đen ăn mòn đầy thương tích, nếu lại bị ma khí đánh trúng, e rằng sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

 

Thấy ma khí sau lưng, sắc mặt Tề thiếu gia  tái đi, trong khoảnh khắc đẩy mạnh A Sam sang bên.

 

"A Sam, cẩn thận!"

 

Ma khí đánh trúng người Tề thiếu gia, sắc hồng trên mặt hắn lập tức biến mất, lại trở nên tái nhợt như một năm trước, vết thương cũ trên người đồng loạt nứt toạc, m.á.u thấm đẫm quần áo, nước mưa đen bẩn xuyên qua áo, ngấm vào vết thương.

Đau như ngọn lửa thiêu đốt.

 

Ánh mắt hắn lạc đi trong chốc lát, kế đó toàn thân như bị rút cạn sức lực, đổ nhào xuống vũng nước đẫm máu.

 

"Thiếu gia!" A Sam trợn to mắt, giọng run rẩy.

 

"Đừng lo cho ta..."Tề  thiếu gia  cắn răng chịu đau, mày nhíu chặt, giọng mỗi lúc một yếu, "Ngươi mau chạy đi... đừng lo cho ta..."

 

A Sam vội bò qua, nhìn đám người truy đuổi càng lúc càng gần, rồi lập tức cõng hắn lên.

 

"A sam!"

 

Tề Thiếu gia  nhíu mày, lần đầu nổi giận với hắn.

 

Hắn biết, đám người kia không chỉ có phàm nhân, còn có cả ma tu của Tề gia.

A Sam làm sao chống nổi ma tu, nhưng bọn chúng chỉ muốn bắt hắn, chỉ cần hắn cầm chân được bọn chúng, A Sam vẫn còn đường thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-449-khong-duoc-khoc.html.]

 

Nhưng A Sam không thèm nghe, vẫn cõng hắn, cúi đầu chạy như điên.

 

Trước kia A Sam từng nghĩ, c.h.ế.t cũng chẳng có gì đáng sợ, là Tề thiếu gia  đã cho hắn hy vọng.

 

Nếu chính tay vứt bỏ hy vọng đó, thì hắn khác gì cái xác không hồn?

 

Tề Thiếu gia  gọi mãi, cuối cùng gần như không còn ra tiếng, A Sam vẫn không buông hắn xuống.

 

Khi đám người kia đuổi kịp, lập tức giằng Tề thiếu gia  khỏi lưng hắn, rồi đè hắn xuống bùn đen.

 

"Đừng… ta theo các ngươi về… các ngươi thả hắn ra!" Tề thiếu gia bị ca ca bắt lấy, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.

 

Tề lão gia đi ngang qua hắn, ánh mắt lạnh băng nhìn A Sam.

 

"Thì ra là ngươi, tên ăn mày thối tha này dám dụ dỗ con ta, ngươi đáng chết."

 

"Tên A Sam này trời sinh đê tiện!" Phùng Dân vội nịnh nọt, "Tề Thiếu gia  phủ tôn quý dường nào, đâu thể giao du với loại tiện nhân này? Nếu không có A Lục nói, chúng ta e là còn chưa tìm được thiếu gia! Theo ta, tên tiện chủng này đánh c.h.ế.t cho rồi!"

 

"Không được đánh hắn! Ai cũng không được đánh hắn!"

 

Tề Thiếu gia lần đầu điên cuồng gào lên với đám buôn người, rồi nhìn theo bóng lưng phụ thân, giọng nghẹn lại.

 

"Cha, tha cho hắn đi, con về nhà, con sẽ không ra ngoài nữa."

 

"Con không hiểu, nó chỉ là một tên ăn mày, tiếp cận con sao có ý tốt gì? Trên đời này con chỉ có thể tin người nhà mình thôi, nó tính là cái gì?"

 

Tề lão gia cười lạnh, không buồn quay lại.

 

"Mạng còn rẻ hơn chó," Tề lão gia nhấn từng chữ, "Đánh chết."

 

Vừa dứt lời, đám gia đinh Tề phủ lập tức vây tới, đ.ấ.m đá túi bụi lên thân thể gầy yếu kia.

 

Xung quanh đầy tiếng cười nhạo, tiếng giễu cợt, A Sam cắn răng, dù đau đến mấy cũng không bật khóc.

 

Hắn không thể khóc.

 

Nếu hắn khóc, thiếu gia chẳng phải càng đau lòng hơn sao?

 

Nghĩ kỹ, có lẽ năm xưa ở hội chùa, hắn nên c.h.ế.t đói đi mới phải. Sống thêm được từng này năm… cũng coi như là lời rồi…

 

"Không!!!"

 

"Đừng đánh nữa!"

 

"A Sam!"

 

Tiếng Tề thiếu gia  khản đặc, hắn trơ mắt nhìn đám người cao lớn vây quanh A Sam, nước mưa trên đất hòa cùng máu, m.á.u càng lúc càng nhiều, tràn tới dưới chân hắn…

 

Cuối cùng hắn không biết lấy đâu sức lực, vùng khỏi huynh trưởng, lao về phía ấy.

 

Hắn ngã nhào lên người A Sam, định dùng thân mình che cho hắn khỏi những đòn đánh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Nhưng những đòn đánh không còn rơi xuống, hắn ngẩn người nhìn đôi mắt mở trừng nhìn trời, tràn đầy c.h.ế.t lặng và vết m.á.u kia.

 

Lồng n.g.ự.c A Sam không còn phập phồng, thân thể cũng đã lạnh băng.

 

Tề Thiếu gia  lặng người nhìn.

 

Bốn bề lặng ngắt, chỉ nghe tiếng mưa rơi tầm tã và một giọng nói gần như không thể nghe thấy.

 

"A Sam… A Sam… ngươi tỉnh đi…"

 

"Đừng ngủ nữa… ta mang đồ ăn tới cho ngươi rồi… sẽ không đói nữa đâu…"

Loading...