Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 447: Kẹo Hồ Lô
Cập nhật lúc: 2025-06-18 13:23:45
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Một bảo vật có thể cải tạo căn cốt cho người khác hiếm có đến mức nào, sao chỉ dựa vào lời ngươi nói mà ta có thể tin?”
Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng ánh sáng trong mắt đã không thể che giấu nổi sự kích động.
“Đại nhân, tiểu nhân chính là ví dụ rõ ràng nhất.”
Lúc này, hắn cũng không che giấu nữa, lộ ra luồng ma khí trên người.
“Thành chủ đại nhân hẳn biết, tiểu nhân chỉ là một dân thường tầm thường, nhưng chính nhờ bảo vật này mà nay đã là ma tu Trúc Cơ sơ kỳ. Nếu đại nhân có được nó, tu luyện thành ma, chẳng phải sẽ càng giúp Xuân Thành chúng ta hùng mạnh thêm sao?”
Thành chủ nhìn hắn, trong lòng càng thêm kích động.
“Đưa cho ta xem cái bảo vật mà ngươi nói đủ sức giúp phàm nhân tu luyện.”
Thấy vậy, trên mặt Tề Nham lộ vẻ mừng rỡ, vội xoay người từ tay trưởng tử nhận lấy hộp gấm, hai tay dâng lên.
Hộp mở ra, thành chủ khinh thường liếc nhìn Tề Nham. “Canh thịt?”
“Đúng vậy, bảo vật này tên là ‘Canh thịt năm vị’.”
Vừa dứt lời, A Sam đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt lão gia nhà họ Tề, rồi lại c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm bát canh thịt trong tay gia nhân bên cạnh thành chủ.
Trong đầu hiện lên bóng dáng thiếu niên áo trắng dưới gốc cây hoè, thân thể hắn run lên, lạnh buốt.
“Thử độc.” Thành chủ thản nhiên nói.
“Đại nhân, canh này không có độc.”
Sau một lúc do dự, thành chủ mới nâng bát canh mà Tề lão gia dâng lên, uống cạn. Vừa uống xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi như trở nên trẻ trung hơn.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thành chủ, chăm chú nhìn những biến hóa trên thân hắn, chỉ có chính hắn mới rõ canh thịt kia mang đến điều gì cho mình.
Thành chủ bật cười khoái trá, bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng toại nguyện, tâm trạng lúc này sảng khoái vô cùng.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Hắn liên tục nói ba tiếng “tốt”, nhìn Tề lão gia nói: “Không đến Thái An Hồ nữa, trở về phủ thành chủ mừng thọ, bản thành chủ muốn từ từ cảm nhận hiệu quả của bảo vật này, Tề gia các ngươi cũng theo cùng!”
Trên mặt Tề lão gia lộ rõ vẻ vui mừng: “Dạ!”
Đoàn xe hùng hậu lại quay đầu trở về phủ. Sau khi bọn họ rời đi, cổng thành lại trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu. A Lục đột ngột kéo A Sam chạy nhanh ra khỏi thành.
Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ, nhưng vừa ra khỏi cổng thành, lúc định chạy thật nhanh thì người phía sau đột ngột đứng yên.
“Ngươi làm gì thế? Sao không chạy nữa? Bọn người Vương thủ quan sắp đuổi tới nơi rồi! Chúng ta phải mau chạy đi!” Đôi mắt A Lục trợn lớn.
Trên mặt A Sam chỉ còn sự thất thần: “Ta còn việc, ta phải quay lại, ta không thể làm kẻ phản bội!”
“Quay lại? Xuân Thành có gì tốt? Đợi tìm được nhà rồi thì đời này đừng trở lại nữa, mau quên cái chốn này đi!”
“Không quên được... ta không quên được!”
A Sam hất tay hắn ra, xoay người chạy về phía Xuân Thành.
“Đúng là đồ ngốc! Ngươi không đi thì ta đi!” A Lục cắn răng, mặc kệ A Sam, quay người chạy như bay về phía xa.
A Sam chạy về tới trước cổng Tề phủ, tới bức tường cạnh gốc cây hoè già, thấy trên đất có một gói giấy dầu đã phủ đầy bụi bặm.
Trên gói giấy còn loang một vệt máu.
A Sam nửa tháng nay chưa từng quay lại đây, không biết gói giấy kia đã nằm ở đó bao lâu rồi.
Hắn hoảng hốt nhặt lấy, sờ thử bên trong, sững người, vội vàng mở ra.
“Kẹo hồ lô.”
“Mẫu thân đi mua kẹo hồ lô cho ta, rồi ta lạc mất bà, mãi không tìm lại được…”
Đó là chuyện hắn từng kể cho Tề thiếu gia nghe khi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-447-keo-ho-lo.html.]
Nước mắt trào ra, hắn vội vàng bọc lại cây kẹo hồ lô đã hỏng, cất đi, mặc kệ phía sau bức tường có gì, hắn leo lên, nhảy vào trong viện.
Hôm nay người nhà họ Tề đều đã ra ngoài, chắc hẳn đang trên đường tới phủ thành chủ, chỉ còn vài gia nhân ở lại, A Sam lanh lợi nên không bị phát hiện.
Hắn tìm được viện Tề thiếu gia ở, gia nhân đang lười biếng, hắn len lén vào phòng chính, mùi m.á.u tanh ập vào mặt hắn.
A Sam nhìn thấy người mặc áo trắng kia đã bị m.á.u nhuộm đỏ, nằm gục trên mặt đất, y phục lõm hẳn xuống một mảng lớn. Hơn nửa khuôn mặt đã bị c.h.é.m mất, chỉ được rắc vội chút thuốc bột lên vết thương, m.á.u vẫn không ngừng tuôn chảy.
Đôi mắt mà trước kia hắn từng thấy hiền hòa trong sáng nhất, giờ chỉ còn xám xịt, ngơ ngác nhìn lên không trung, chẳng biết đang nghĩ gì, nơi khóe mắt, giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
“Thiếu gia…” A Sam nghẹn ngào một tiếng, bước nhanh tới.
Lúc này hắn mới phát hiện, cành hoa hoè thiếu gia giấu dưới áo đã bị m.á.u nhuộm đỏ.
Nghe thấy tiếng gọi, trong mắt Tề thiếu gia ánh lên chút thần sắc, quay đầu nhìn về phía hắn.
“A Sam… sao ngươi lại đến đây?
A Sam đứng sững tại chỗ hồi lâu.
Bởi vì… Bộ xương trắng kia đang nói chuyện.
Thuốc đâu? Thuốc trị thương ở đâu? A Sam hoàn hồn, vội lục tìm khắp phòng.
Thuốc trong phòng thiếu gia đặt ngay chỗ dễ thấy nhất, hắn nhanh chóng tìm được, vội vàng mang tới băng bó cho thiếu gia.
Hắn vừa băng, vừa khóc.
Vết thương thế này, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, huống chi là thiếu gia đã trải qua những gì, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và tuyệt vọng.
“Ta thật vô dụng…” Tề Thiếu gia ngẩn ngơ nhìn nước mắt trên gương mặt hắn, lẩm bẩm: “Hoa hoè sắp tàn rồi, ta muốn tìm chỗ hong khô nó, cất giữ lại… Nhưng hết sức rồi, ngã một cái…”
A Sam chỉ lặng lẽ khóc, không nói gì, băng bó xong liền cúi người cõng thiếu gia lên.
Rất nhẹ.
Thiếu gia thấy hắn cõng mình, đi về phía cửa phòng, trong mắt hoảng hốt.
“A Sam? Đi đâu vậy?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ra ngoài, ta đưa người đi ngắm phong cảnh bên ngoài, cái mà người vẫn luôn muốn thấy.”
Lần này, thiếu gia không từ chối, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà tường cao cũng không ngăn được.
Trên đường tránh né tất cả gia nhân, tới dưới gốc hoè già, A Sam cõng thiếu gia, trèo qua bức tường.
Nhìn thân hình gầy yếu ấy cõng thiếu niên áo đẫm m.á.u chạy đi xa, lông mày Sở Lạc vẫn khẽ nhíu, thỉnh thoảng lại nhìn sang Linh Yểm bên cạnh.
“Nếu muốn xem thì đi theo đi, đừng cứ nhìn ta mãi.”
“Còn ngươi? Ngươi… không đi theo sao?”
Nghe vậy, Linh Yểm sững người, giữa hai mày cũng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về một hướng.
“Ta sẽ đi theo.”
Sở Lạc cũng nhìn theo hướng hắn vừa liếc, nhưng không thấy gì cả.
Nghĩ một lát, nàng giơ tay, dùng linh lực bẻ một nhánh hoa hoè từ cây già bên cạnh.
“Cho ngươi. “ Nàng cười, đưa tới trước mặt Linh Yểm.
Thấy vậy, Linh Yểm khẽ cười, đưa tay, ma khí lập tức nghiền nát nhành hoa hoè ấy.
“Ngươi quá ngây thơ rồi.”