Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 445: Nhà.

Cập nhật lúc: 2025-06-18 13:22:23
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhà…” Ánh mắt A Sam bỗng chùng lại.

Hai người, một kẻ mất nhà từ thuở nhỏ, một kẻ gia thế trang nghiêm, sao lại cùng chung số khổ nhục?

A Sam   chỉ mong được trở về, lòng khắc khoải đến da diết. Nhà là nơi không thể thiếu.

Cậu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Tề Tiểu công tử , đứng lặng bao lâu không thể nói nên lời.

“Ngươi… hái cho ta một cành hoa hoè được không?”

Thiếu gia mỉm cười, giọng nhẹ như tơ: “Bên phủ bảo cô nương hay làm bánh hoa hoè thơm lắm, nhưng ta gầy yếu, không thể với tới.”

A Sam gạt lệ, túm gọn tà áo, l leo lên thân cây. Cậu chọn cành rực rỡ nhất, khoe nở nhiều nụ nhất, nhẹ nhàng hái xuống trao tận tay thiếu niên.

Từ đó, mỗi ngày A Sam tung tăng khắp phố phường, ghé mọi ngõ ngách, ngắm phong cảnh, nghe muôn vàn giai thoại. Thế nhưng cậu không còn hứng thú với thế giới này, chỉ khao khát gom góp thật nhiều chuyện kể cho thiếu gia nghe—bởi khi hai người chia xa, chẳng ai tiếp tục kể chuyện cho hắn nữa.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh thoát khổ, còn người kia vẫn ngụp lặn nơi bùn nhơ, A Sam tự thấy mình là kẻ bội tình.

Nhiều lần cậu lỡ vượt khỏi khu vực xin ăn, bị Phùng Dân lôi vào hẻm rồi trút trận roi vô tình, vò thành những vết sẹo mới trên thân thể nhỏ yếu.

Một đêm, cánh cửa ọp ẹp “bụp” bật tung, A Sam bị đẩy ngã, rơi xuống nền đất. Cậu ngửa mặt phun m.á.u , còn A Lục vội kéo cậu vào phòng, khẽ đóng sập cánh cửa, áp giọng lớn tiếng mắng:

“Mày đang làm gì thế! Đã gần đến ngày bỏ trốn rồi, nếu để bọn chúng nghi, cả đời mày chỉ còn nước ăn xin nơi này!”

A Sam ngước nhìn, đôi mắt long lanh nước: “Ta vô dụng… ta vô dụng…”

“Câm miệng!” A Lục gằn giọng. “Ăn mày thì làm được gì? Chúng ta đều như nhau—mấy kẻ vô danh, chờ đến lúc trốn thoát, trở về nhà là phải quên sạch nơi này, không bao giờ quay lại. Mày không mong về nhà sao?”

“Về… về nhà… ta chỉ mong… gặp mẫu thân…” Tiếng cậu nghẹn lại.

“Thế thì đúng rồi. Hai ngày nữa là đi, đừng có gây chuyện.”

Tề phủ

“Nhan sắc hồi xuân, tươi trẻ vĩnh viễn.”

Người phụ nữ trẻ  ngắm mình trong gương thấy hài lòng. Bên miệng nở nụ cười ngày càng rạng ngời.

“Trời cao thứ lỗi, đã ban tặng Tề gia viên ngọc vô giá...” Bà lão phu nhân cười ha hả.

Bên ngoài có tiếng nha hoàn: “Lão phu nhân, lão gia và phu nhân mời bà vào chính đường bàn chuyện hệ trọng.”

“Ta đến ngay.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng chọn chiếc trâm mạ bạc cài vào tóc, được dàn nha hoàn hộ tống bước vào đại đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-445-nha.html.]

Đại đường đã rôm rả tiếng người:

“Nói ra mới biết, ngày xưa mẫu thân ta nấu nước ối khi sinh tiểu công tử, ai uống một giọt cũng trẻ lại. Kẻ uống nhiều nhất còn cảm giác được ma khí, có thể dẫn ma khí vào thân...”

“Con trai ta, hắn thật là phúc phận trời ban. Thịt tay tiểu công tử ăn rồi phàm nhân có thể tu hành, thịt mặt giúp ngăn lão hóa, thịt chân ăn vào kháng hết bệnh tật...”

“Giờ cả nhà ta đều thành tu sĩ, ở chốn  Xuân Thành e không thích hợp. Mà hàng xóm trông thấy dung nhan phu nhân tươi trẻ, sợ sẽ sinh nghi...”

“Mà muốn dời phủ, sang ma giới định cư cũng không dễ. Thiếu đi tiến cử quyền quý, dẫu dọn đi, đời sau cũng không yên ổn.”

Mọi người bàn tán, đột nhiên ngoài ngõ vọng tiếng phụ nữ: “Gọi ta khẩn vậy có chuyện gì?”

Không ai chần chờ, vội đứng dậy vây quanh:

“Mẫu thân, bà đã đến!”

“Ôi chao, bà lại càng thêm trẻ trung rồi!”

“Nội tổ mẫu, nhìn con này đi, vì miếng thịt tay của nhị thúc mà tu lực con bứt phá, sao mẫu thân lại ngăn không cho con ăn thêm?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đồ háu ăn! Con muốn tước hết xuân sắc của em sao?”

Bà lão phu nhân ngồi xuống: “Dược liệu hậu sự còn đủ không? Thiếu nhi cần bồi bổ.”

“Có rồi, hôm nay con vừa mua về!”

“Tốt. Nay bàn chuyện gì?”

Tề Lão gia  cúi đầu thưa: “Mẫu thân, chúng con đang bàn dời Tề phủ, sang ma giới định cư cần tiến cử. Thành chủ Xuân Thành sắp tới sinh thần , cơ hội tốt...”

Bà lão chau mày: “Thành chủ Xuân Thành quan hệ rộng với ma tu, nhưng hắn bế quan trong phủ, tiệc mừng tổ chức ngay tại phủ, trừ bọn cao quan và ma tu, dân đen như ta không thể lọt vào.”

Tề Lão gia  khẽ mỉm cười: “Con đã sắp xếp. Con hối lộ viên quan cận thần của Thành chủ. Hôm đó hắn sẽ dẫn Thành chủ ra Tây Môn hồ dạo cảnh. Chúng ta chỉ cần chặn kiệu giữa đường, dâng bảo vật ai cũng khát khao...”

Bà lão cau mày, chén trà trong tay rung rung: “Ngươi đã tính kỹ? Chắc chắn thành công?”

Một nữ tử bên cạnh cười khúc khích: “Thành chủ mơ ước tu ma, nhưng hắn là phàm nhân, không có nguyên khí. Thứ hắn cần, không phải đã có thứ tinh huyết ấy trong phủ Tề hay sao?”

Bà lão không để ý, nói: “Ngươi đã nghĩ tên cho bảo vật chưa?”

Tề Lão gia  tự tin đáp: “ canh thịt năm vị.”

Bà lão trầm ngâm: “Đồ này phải lấy năm miếng thịt từ tiểu công tử. Nó mới bị lấy mất thịt tay, thân thể suy nhược, không biết chịu đựng nổi không?”

Tề Lão gia  gật đầu: “Chỉ cần vượt qua lần này, gia tộc ta sẽ rực rỡ như ma tu. Rồi lại tìm dược tốt bồi bổ, như vậy không phải tốt hơn bây giờ sao?”

Loading...