Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 441: Xuân Thành

Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:35:01
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, ánh mắt của Linh Yểm cũng đang chăm chú nhìn về phía Âm Thành đến xuất thần.

Sở Lạc chống cằm nhìn hắn, cuối cùng cũng lười quan tâm đến việc của hắn nữa. Xác định thương thế của hắn hiện tại vẫn chưa bình phục, tạm thời không có khả năng ra tay g.i.ế.c mình, nàng liền lại bắt đầu suy nghĩ về những tin tức vừa thấy được trong ngọc bài.

Thời Yến cũng đã đến Ma giới rồi, chắc chắn là vì tìm Sở Yên Nhiên. Không biết hắn có trở thành kẻ địch của mình hay không. Nhưng Hồng Kiếm đạo nhân đã dặn, nếu còn dư sức thì giúp hắn một tay. Dù trong lòng không muốn, nhưng giá mà lão đầu kia đưa ra quá hấp dẫn.

Đêm đến, Sở Lạc như thường lệ giả vờ ngủ say. Bất chợt, mắt cá chân nàng lại bị xiềng sắt quấn lấy, kéo nàng về một hướng nào đó.

Sở Lạc giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy Linh Yểm đang từng bước đi về phía Âm Thành.

“Này!” Sở Lạc đè thấp giọng quát khẽ, rồi vội quay đầu nhìn ba tên Đoạt Linh giáo, thấy bọn chúng vẫn ngủ say, nàng mới đứng lên, tiếp tục nói: “Nửa đêm nửa hôm phát điên gì đấy! Ngươi định đi đâu?”

“Âm Thành.”

“Ngươi điên rồi à!” Sở Lạc trừng to mắt, giọng càng phải kìm nén khổ sở hơn:

“Ngươi không cần mạng thì thôi, ta còn muốn sống! Ta không muốn biến thành từng khúc xác bị nấu chín đâu!”

“Ngươi tưởng ta sẽ để ngươi gặp nguy hiểm sao?” Linh Yểm bỗng dừng bước, liếc mắt nhìn nàng, “Không cần lo lắng, chỉ là đi dạo một vòng thôi. Nơi này trước kia không gọi là Âm Thành, nó từng có tên… Xuân Thành.”

“Sao ngươi biết rõ như vậy?” Sở Lạc hỏi.

Linh Yểm không trả lời nữa, chỉ để xiềng sắt siết chặt hơn, không cho Sở Lạc bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.

Nhưng Sở Lạc không muốn vào cái nơi quái dị này. Khi sắp đến gần Âm Thành, giọng Hoa Hoa vang lên.

“Nơi này, khí tức rất giống với khí tức trên người tên đại ma này.”

Nghe vậy, Sở Lạc lại càng nhìn Linh Yểm với ánh mắt quái lạ. Nói như thế, đi theo hắn vào Âm Thành có khi  không nguy hiểm thật?

Cả Âm Thành bị phủ trong một tầng sương đen dày đặc. Nhưng khi vừa cùng Linh Yểm bước qua cổng thành, thiên không bỗng rạng sáng, gió nhẹ thổi tới, trong gió còn lẫn mùi hương hoa hoè thoang thoảng.

Trên phố, tiếng trống chiêng rộn rã, có người đang múa hát hề, bên đường những xửng bánh bao nóng hổi bốc khói nghi ngút. Phố xá đông đúc, người qua kẻ lại, mặt ai nấy đều nở nụ cười, cảnh tượng phồn hoa tựa như hội chợ ở một thành trấn bình thường.

Sở Lạc ngẩn người, nàng dụi mắt mấy lần, lại quay đầu nhìn cổng thành sau lưng. Nơi đó vẫn ngập trong sương đen dày đặc, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng phồn thịnh trước mặt.

“Những thứ ngươi thấy, đều là ảo ảnh, là ký ức của nơi này.”

“Nơi này cũng có ký ức sao?”

“Có, ở trong Thần Ma Cảnh thì có. Nhưng điều kiện để hình thành nên cảnh tượng như thế này cực kỳ khắc nghiệt.”

Thấy Linh Yểm bước đi, Sở Lạc đành theo sau.

Nàng len lỏi trong đám đông, xuyên qua những thân thể hư ảo ấy. Cảm giác tất cả đều là giả  lại càng rõ ràng, nhưng Sở Lạc khẽ động mũi, hít sâu một hơi.

Vì sao lại ngửi thấy mùi hoa hoè chứ?

Theo bước Linh Yểm, đi đi dừng dừng, Sở Lạc nhặt được một nhành hoa hoè. Mùi hương kia là thật, xúc cảm cũng là thật.

“Nơi này có cây hoè à?”

Sở Lạc lẩm bẩm, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy một cây hoè già tán lá xum xuê.

“Đi,” Sở Lạc kéo xiềng sắt, “qua đó xem thử.”

Cây hoè mọc trong sân một nhà nọ. Sở Lạc nhìn lên tấm biển treo trên cửa, khẽ đọc: “Tề phủ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-441-xuan-thanh.html.]

“Kỳ lạ, hôm nay trông giống như hội chợ trong thành, sao nhà này lại đóng cửa im ỉm, không thấy ai ra ngoài vui hội?”

Linh Yểm liếc mắt nhìn Sở Lạc.

Ngay lúc ấy, bên kia tường vang lên một giọng yếu ớt.

“Làm ơn bố thí cho chút bạc, chút đồ ăn cũng được, ta đã đói nhiều ngày rồi. Nếu không có tiền mua đồ ăn, ta thật sự sẽ c.h.ế.t mất, làm ơn, cứu ta với…”

Sở Lạc bước lại gần, thấy một tiểu ăn mày rách rưới ngồi bên tường, chừng mười mấy tuổi, trước mặt đặt cái bát vỡ, liên tục quỳ lạy van xin người qua lại.

Đứa trẻ ấy đã gầy trơ xương, trên người loang lổ những vết thương đã đóng vảy, ánh mắt lạc thần, như sắp c.h.ế.t đói ngay bên đường.

Người qua đường không ai dừng lại, cũng chẳng ai bỏ bạc hay đồ ăn vào bát nó. Có kẻ còn khinh khỉnh mắng một câu: “Đồ lừa đảo!”

Cứ thế, nó ngồi xin suốt cả ngày, trời dần tối, bụng đói cồn cào, trên phố cũng không còn ai qua lại. Nó nhìn đăm đăm phía trước, khuôn mặt tuyệt vọng, nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Làm ơn, cho ta chút đồ ăn đi… Cái gì cũng được… Thứ cho chó ăn còn thừa cũng được… Cho ta một đồng, chỉ một đồng thôi… Nếu không có, ta thật sự sẽ chết…”

Tiếng nó yếu dần, ánh mắt trở lại tuyệt vọng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chết rồi, có lẽ cũng chẳng sao…”

Ngay khi ấy, bên kia tường vang lên giọng nói của một thiếu niên.

“Ngươi đang đói sao?”

Ăn mày ngẩn người, vội đáp: “Ta đã mấy ngày rồi chưa ăn gì…”

“Trong phòng ta còn chút điểm tâm, ngươi chờ ở đây, ta đi lấy. Đừng nghĩ quẩn, sẽ ổn thôi.”

Có tiếng bước chân vội vàng vọng ra. Ăn mày quay đầu nhìn, chỉ thấy tường lạnh lẽo vô tình.

“Ngươi đi lấy đồ ăn thật sao?”

Không ai đáp.

“Ngươi là thiếu gia Tề phủ à?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Nó lại quay về, lặng lẽ chờ đợi. Chờ mãi, chờ đến khi mệt mỏi đến mức nằm vật xuống đất, ánh mắt nhuốm đầy tuyệt vọng và cay đắng.

“Lại là kẻ lừa ta…”

“Xin lỗi, ta đến muộn. Ngươi còn ở đó không?”

Ăn mày cười khổ: “Ta không còn sức đi nữa…”

“Ta mang điểm tâm tới rồi, chờ chút, ta ném qua cho ngươi.”

Ăn mày ngước nhìn lên tường, thấy tán cây hoè đong đưa trong gió, hương hoa hoè hoà vào đêm.

Sau tường, vang lên tiếng ném vật gì đó. Nhưng chờ mãi không thấy điểm tâm đâu.

“Xin lỗi, sức ta yếu quá… Chờ chút, ta thử lại…”

Sau bao lần cố gắng, ăn mày nghe thấy tiếng thiếu niên thở gấp phía sau tường. Cuối cùng, một gói giấy dầu rơi xuống trước mặt nó.

Loading...