Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 440: Âm Thành

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:19:15
Lượt xem: 199

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói đến đây, sắc mặt Chu Mặc Du lập tức thay đổi, vội vàng xé phong thư ra xem.

Hắn sao có thể chỉ để lại một phong thư nếu không muốn người khác biết chuyện mình xuất tông, nếu không muốn bị ai ngăn cản. Nếu chỉ là đi làm việc thường, hắn tuyệt không đến mức như vậy.

Nghĩ tới những chuyện gần đây...

Chu Mặc Du rất nhanh đã đọc hết thư, đưa tay day trán, chân mày nhíu chặt.

Quả nhiên là vì kẻ phản đồ Linh Thú Tông kia, hắn muốn đến ma giới.

Trong sự trầm mặc của Chu Mặc Du, đại điện không một ai dám lên tiếng. Một hồi lâu sau, hắn mới khép cuốn sổ trước mặt.

“Hôm nay đến đây thôi, ta còn chút chuyện phải thương nghị với sư tôn.”

Phương xa, nơi Bắc cảnh, Hồng Kiếm đạo nhân đang trấn giữ bên ngoài  quỷ cảnh, vừa nhận xong truyền ảnh của Chu Mặc Du thì xông thẳng ra ngoài.

“Thằng nhãi này, thật là trời sập đến nơi rồi! Lời ta nói coi như gió thoảng bên tai, giờ còn dám...”

“Ai da — ”

Một tiếng kêu thảm vang lên, chỉ thấy Hồng Kiếm đạo nhân xông ra quá gấp, đ.â.m sầm vào Chưởng môn Vu Thính, khiến ông bay ra ngoài mười trượng.

“Vu Thính à, vừa rồi ta không nhìn thấy ngươi, ta phải đến ma giới một chuyến, việc ở đây các ngươi tự lo liệu đi.”

“Khoan đã... đứng lại cho ta, nói rõ xem nào... hừ...” Vu Thính chau mày đứng dậy, phủi lớp bụi trên người, “Ngươi đi ma giới làm gì, cũng muốn nuốt một con ma xà sao?”

“Đương nhiên là đi bắt nghịch đồ về xử trí! Vì một nữ nhân mà lén lút chạy vào ma giới, chẳng lẽ nó không biết ma tu dạo này căm ghét đạo tu đến mức nào sao!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hồng Kiếm đạo nhân vừa định bay lên trời đã bị Tông chủ Tống Minh Việt kịp thời kéo lại.

“Ngươi muốn vào ma giới? Linh Thú Tông Bác Hoằng trưởng lão đi một chuyến đã bị lột gần hết da mới về được. Giờ chúng ta đang nghiên cứu đại trận ngăn cản Thần Ma cảnh lan rộng, còn cần ngươi dồn linh lực hỗ trợ. Chuyện đám hậu bối thì để bọn chúng tự giải quyết đi, ngươi đừng chuyện gì cũng lo.”

“Ngươi nói dễ nghe quá, môn hạ ngươi là Sở Lạc suýt c.h.ế.t mấy phen ngươi mới yên tâm được. Nếu khi trước nó chưa trải qua bao nhiêu hiểm cảnh mà đã xông vào ma giới, ngươi liệu có thể ngồi yên không?”

Nghe vậy, Tống Minh Việt bật cười: “Đó là ngươi dạy dỗ không khéo, không phải lỗi của ta. Đệ tử tinh anh của bản tông đa phần đều vào ám bộ rèn luyện, ai mà chưa trải mấy lần sinh tử, ngươi bảo hộ được bọn họ một lúc, lẽ nào che chở được cả đời?”

Hồng Kiếm đạo nhân lặng người một lúc. Truyền thống vạn năm của Lăng Vân Tông hắn không thể cãi, đệ tử được rèn luyện như thế  dù đặt vào hàng ngũ cao thủ nhất của Bát Tiên môn cũng không kém cạnh.

Vậy chẳng lẽ đúng là phương pháp giáo dưỡng của hắn sai?

“Vậy... ngươi truyền lời cho nha đầu Sở Lạc, nếu nó gặp được Thời Yến trong ma giới, thì chiếu cố một phen.”

“Nó đang bị toàn ma giới truy sát, ngươi còn bảo nó lo cho người khác?” Vu Thính nhịn không nổi chen lời.

“Bị toàn ma giới truy sát mà vẫn chưa sa lưới, đó cũng là bản lĩnh của nó,” Hồng Kiếm đạo nhân nghĩ ngợi một lúc rồi bực bội xua tay, “Thôi thôi, ta tự truyền âm cho nó, linh thạch đưa đủ rồi, nha đầu ấy chuyện gì cũng dám làm.”

Ma giới. Sở Lạc sau khi đọc xong tin tức liền quay về đội ngũ, thấy Khúc Vĩnh vẫn ngồi dưới đất, không biết đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-440-am-thanh.html.]

“Đại ca, chúng ta ở đây mấy ngày rồi, sao còn chưa lên đường?”

Nghe vậy, Khúc Vĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt lại ngập ngừng.

Sở Lạc liếc sang hai kẻ khác trong đám giáo đồ Đoạt Linh giáo.

“Ngươi không biết sao, chúng ta đã đến nơi rồi. Phía trước... phía trước chính là tổng bộ của Đoạt Linh giáo.” Một người giải thích.

Sở Lạc tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng phía trước chẳng phải là Âm Thành sao?”

Về Âm Thành, Sở Lạc từng thấy ghi chép trong tin tức mà Liễu Tự Diêu gửi.

Ma giới cấm địa duy nhất, quanh năm bị oán khí bao phủ. Với ma tu  hút tạp khí để tu luyện thì không đáng ngại, điều kinh khủng thật sự là lời nguyền nơi đó, không ai rõ nó xuất hiện thế nào, càng không biết làm sao phá giải.

Người vào, bất luận ma tu hay đạo tu, đều lạc lối trong đó, ngày hôm sau sẽ bị phát hiện đã biến thành đống xác thịt chín nhừ, nằm ngoài Âm Thành.

Bao năm qua, dù là ma tu hay dân thường, không ai dám đến gần nửa bước.

Một tên giáo đồ gật đầu: “Tổng bộ chúng ta nằm trong địa cung sâu dưới Âm Thành, đi thêm chút nữa sẽ tới trận pháp truyền tống. Đại ca giờ không dám đi tiếp, thực ra là sợ giáo chủ hỏi tội. Chuyến này chúng ta c.h.ế.t bao huynh đệ, lại hao tốn bao lam phù, bảo vật, kết quả vẫn không bắt được ma thú Đan Xà...”

“Vậy...” Sở Lạc thử hỏi, “Giáo chủ sẽ trừng phạt kẻ không hoàn thành nhiệm vụ thế nào? Trực tiếp lóc xác sao?”

“Nếu lóc xác thì còn đỡ, chừa lại trái tim gom đủ tứ chi còn có thể sống. Nhưng giáo chủ... giáo chủ mỗi ngày đều ăn thịt người, nếu hắn muốn ăn tim rồi, thì coi như hết đường sống.” Gã giáo đồ thở dài não nề.

 “Đã như vậy, các ngươi  còn muốn quay về sao?” Sở Lạc lại nghi hoặc hỏi.

Tên giáo đồ kia không lên tiếng nữa. Một hồi lâu sau, vẫn là Khúc Vĩnh mở miệng:

“Nói cho ngươi biết cũng không sao, ngươi đã chọn gia nhập Đoạt Linh giáo, sớm muộn gì cũng phải trải qua những chuyện này.”

“Chúng ta vốn chỉ là phàm nhân, không giống tu sĩ có thể mượn tà khí tu luyện. Lực lượng của chúng ta là nhờ không ngừng thay thế những chi thể và nội tạng cường đại hơn mà có. Nhưng phàm nhân bình thường, nếu dám tùy tiện thay đổi thân thể như vậy, sớm đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi.”

“Giáo chủ chúng ta nguyên cũng là phàm nhân, nhưng hắn lại có loại năng lực này. Không chỉ thế, chỉ cần hắn định kỳ phát dược cho chúng ta uống, chúng ta cũng có thể tạm thời sở hữu năng lực ấy. Nhưng một khi dừng thuốc, năng lực biến mất, chúng ta cũng c.h.ế.t ngay tức khắc.”

“Đã ham sức mạnh cường đại như thế, thì phải trả cái giá tương xứng. Cho nên chúng ta không thể đi, chúng ta buộc phải quay về địa cung.”

“Ngươi cũng vậy thôi, Khấu Hạ. Ăn thuốc giáo chủ ban cho, ngươi có thể tìm một cánh tay mới đẹp đẽ gắn vào chỗ cụt, thậm chí thay cả đầu mình.”

Khúc Vĩnh ngẩng nhìn về phía Âm Thành, ánh mắt sâu thẳm, lộ vẻ bất đắc dĩ:

“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thuốc cũng sắp đến kỳ phải dùng rồi, ngày mai lên đường, quay về tổng bộ thôi.”

Nghe xong những lời này, lòng Sở Lạc càng thêm nghi hoặc về kẻ được gọi là giáo chủ của Đoạt Linh giáo, bất giác lại nhìn về phía Linh Yểm.

Không phải ai cũng sở hữu được loại năng lực đó.

Chỉ giáo chủ mới có.

Nhưng Linh Yểm cũng có loại năng lực ấy, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Loading...