Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 439: Người để tâm
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:16:54
Lượt xem: 191
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong những lời ấy, Dịch Cư lại vội vàng lấy Nguyệt Báo kỳ trước ra xem lại.
“Đúng thật… Nhưng nàng có thể trốn ở đâu được chứ, đã trở thành kẻ địch của cả ma tu rồi, nếu không mau quay về Đông Vực thì không phải càng nguy hiểm hơn sao…”
“Biên cảnh ma giới đã sớm đề cao cảnh giác rồi, e rằng trong một thời gian dài nữa, Sở chân nhân khó mà rời khỏi được.”
Nghe vậy, Dịch Như đành ngồi phịch xuống, trong lòng lo lắng khôn nguôi nhưng chẳng giúp được gì, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Sở Lạc bình an vô sự…
Ma giới, trong một trạm dịch.
Sở Yên Nhiên đang băng bó vết thương trên người, thỉnh thoảng nhíu mày vì đau.
Lúc này đang ở trong ma giới, đan dược đã dùng hết, nàng chỉ còn trông cậy vào thân thể tự hồi phục. Bên cạnh nàng đã không còn ai, đám ma tu đó nào để ý nàng bị thương nặng hay nhẹ, chỉ cần còn một hơi thở, vẫn còn giá trị lợi dụng là đủ.
“Sở cô nương! Sở cô nương!”
Một giọng quen thuộc vang lên bên ngoài, nàng thấy Linh Điệp chạy vào, trong lòng ôm mấy lọ thuốc đủ loại.
“Ta chạy khắp mấy hiệu thuốc, đây đều là thuốc trị thương cho phàm nhân dùng, không mang theo ma khí, đạo tu cũng có thể dùng được!” Linh Điệp nói, ánh mắt sáng rỡ như vừa tìm thấy báu vật. “Ta hỏi cả chủ tiệm rồi, còn có cả thuốc giảm đau nữa, cô nương dùng vào lập tức thấy dễ chịu hơn đấy!”
Nhìn Linh Điệp đặt những lọ thuốc trước mặt mình, Sở Yên Nhiên ngẩn ra hồi lâu.
“Cảm ơn, nhưng ta sẽ không dùng thuốc của ma giới.”
Dù không rõ lời Linh Điệp nói thật hay giả, dù trên những lọ thuốc ấy không mang theo ma khí, nàng vẫn phải đề phòng.
Khí trong thân đạo tu càng thuần khiết thì tu hành càng nhanh, nàng rất coi trọng điều này, trong người có thêm một tia tạp khí đã thấy khó chịu, huống hồ là ma khí.
“Thuốc này thật sự không có vấn đề gì,” Linh Điệp nhìn nàng bằng ánh mắt thành khẩn. “Cô nương mà không bôi thuốc, vết thương sẽ mãi không lành, còn phải chịu đau thêm mấy ngày nữa.”
Sở Yên Nhiên không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục băng bó.
“Nhưng thuốc này thật sự không có vấn đề mà…” giọng Linh Điệp nhỏ dần, “Hay ta ăn thử cho cô nương xem, như vậy cô nương sẽ yên tâm rồi chứ?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nói rồi, nàng mở nắp một lọ thuốc, định đổ thuốc bột vào miệng, nhưng lập tức bị Sở Yên Nhiên ngăn lại.
“Thuốc này là thuốc bôi ngoài, sao ngươi lại coi nó như thuốc uống?” Sở Yên Nhiên giật lấy lọ thuốc, cau mày nhìn nàng. “Dù có là thuốc uống, nhưng thuốc nào cũng có chút độc, sao có thể tùy tiện ăn như vậy?”
“Ta… ta chỉ muốn cô nương yên tâm thôi, ta chạy khắp nơi mua thuốc, còn tiêu hết tiền mang theo nữa…” Linh Điệp lí nhí nói.
Nghe vậy, Sở Yên Nhiên lại ngẩn người thêm một lúc, sau đó mới rắc thuốc bột lên vết thương trên cánh tay mình.
“Tiểu Điệp, lần sau nếu muốn làm gì, hãy nói trước với ta một tiếng, đừng luôn làm những chuyện vô ích.”
Thấy nàng chịu bôi thuốc, gương mặt Linh Điệp lại nở nụ cười rạng rỡ.
“Vâng! Nhưng Sở cô nương cũng không thể cứ mãi bị thương như vậy, cô nương xinh đẹp như thế, nếu bị thương rồi da dẻ tái nhợt thì sẽ không còn đẹp nữa đâu.”
Nghe một đứa nhỏ dùng giọng dỗ dành trẻ con mà nói với mình như vậy, Sở Yên Nhiên không nhịn được khẽ bật cười.
“Vậy ngươi vì gương mặt ta mà mới vội vàng đi tìm thuốc sao?”
“Không không không! Tuyệt đối không phải vì điều đó!” Linh Điệp vội vã xua tay.
“Ồ? Vậy là vì điều gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-439-nguoi-de-tam.html.]
“Linh Lung tỷ tỷ từng dặn ta, từ nay về sau hãy đi theo cô nương, cô nương đi đâu, ta đi đó. Cô nương là người Đông Vực, nếu sau này muốn trở về Đông Vực, ta cũng sẽ đi cùng. Dù chưa từng được nhìn thấy, nhưng nghe cô nương kể chuyện, ta thật sự muốn được tận mắt ngắm nhìn nơi ấy…”
“Đông Vực… e rằng ta sẽ không trở về nữa.” Sở Yên Nhiên khẽ cụp mắt nói.
“À? Chẳng phải đó là quê hương của cô nương sao? Ở đó… Không còn ai khiến cô nương để tâm nữa sao…”
Nghe câu ấy, ánh mắt Sở Yên Nhiên mới khẽ rung động.
Bình Chân Tông
“Này, ngươi xem Nguyệt Báo số này chưa?”
“Xem rồi! Sở Lạc vừa ra tay đã thật phi phàm, phen này làm cho ma giới gà chó không yên, Đông Vực chúng ta chắc lại được yên ổn thêm một thời gian.”
“Ha ha ha, ta đọc đến đoạn ấy cười không nhịn được, nghĩ lại đám ma tu kia đang cơn giận dữ, đua nhau truy sát Sở Lạc, e rằng một thời gian nữa mới kịp tỉnh ngộ, vụ Bạch Hỏa Tông hồi sinh ma xà, các tông môn ma giới chắc chắn không thể chịu được, nội đấu lại càng gay gắt.”
“Lần này trong chuyện ma giới còn thấy cả tên phản đồ Linh Thú Tông, nhưng nàng ta lại đi cùng người của Vũ Điệp Giáo.”
“Nhanh vậy đã gia nhập ma giáo sao, sau này không phải sẽ bỏ hẳn đạo thống, trở thành ma tu chính hiệu sao.”
“Có lẽ vậy…”
Nghe những lời bàn tán ấy, Thời Yến đi ngang qua chợt sải bước chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
“Ôi chao, sao Thời sư huynh lại ở đây?” đệ tử vừa nói chuyện lộ vẻ ngạc nhiên, kẻ bên cạnh thì vội nháy mắt ra hiệu.
“Không sao.” Thời Yến hoàn hồn, lạnh nhạt để lại hai chữ rồi quay người rời đi.
Nhưng khi đi, vẫn không khỏi nghe rõ hai người kia thì thầm sau lưng.
“Thời sư huynh đối với phản đồ Linh Thú Tông ấy có tình cảm không tầm thường, chuyện này sao lại để huynh ấy nghe thấy được…”
“Khắp nơi đều bàn tán ầm ĩ, cho dù chúng ta không nói, sớm muộn gì huynh ấy cũng biết, thôi cứ để huynh ấy buồn một thời gian, qua rồi sẽ ổn thôi…”
Đi một mạch tới khu buôn bán trong tông môn, Thời Yến mua một quyển Nguyệt Báo, chăm chú đọc từng dòng tin tức, bàn tay cầm cuộn báo cũng dần siết chặt hơn.
Hai ngày sau, trên núi Vô Lượng.
Chu Mặc Du đang kiểm tra sổ sách tháng trước, bên cạnh có mấy vị trưởng lão và đệ tử quản sự.
“Măng non trong rừng trúc vừa ra, mang bán trong chợ cũng không lời được bao nhiêu linh thạch, gói ghém lại, nhờ người mang tới cho đội Lôi Đình đi.”
Chu Mặc Du vừa ghi chép từng dòng: “Vị Lôi đạo hữu đó là hậu nhân của cố nhân sư tôn, sư tôn tuy chưa từng dặn dò, nhưng dạo trước cũng hay nhắc đến họ, báo các đệ tử ngoài núi Vô Lượng, nếu gặp họ khó khăn gì, giúp được thì giúp.”
“Trác sư đệ rời núi đã lâu, không biết có chuyên tâm luyện kiếm không, vẫn nên cử người qua xem xét mới được.”
Nghĩ một lúc, hắn lại dặn: “Trước đây sư tôn quản tiểu Yến chặt quá, không cho rời tông, thời gian lâu sợ hắn buồn chán, đúng lúc giao việc này cho hắn đi, gọi tiểu Yến tới đây.”
Một lát sau, đệ tử được sai đi tìm người trở về, sắc mặt có phần ngại ngần.
“Đại sư huynh…”
“Sao vậy?”
“Thời sư huynh đã rời tông từ sớm, chỉ để lại một phong thư trong phòng.” Nói rồi liền đưa thư ra.
Chu Mặc Du nhìn thấy, bất đắc dĩ cười: “Ra ngoài một chuyến chỉ cần truyền âm nhắn một câu là được, sao còn phải để lại thư…”