Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-09-20 03:49:19
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời quý độc giả tiếp tục bộ chương truyện tại phần tiếp theo!
Tiểu Mộc ngẫm nghĩ một lát. Theo như hành động và suy nghĩ của con , trong phòng của chủ nhân chắc chắn sẽ những cuốn sách truyện như . Đợi chủ nhân ngủ say, nó sẽ lén lấy lén trả về chỗ cũ, tuyệt đối ai thể phát hiện .
“Được!” Tiểu Thổ mừng rỡ , “Cảm ơn Tiểu Mộc nhiều nhé!”
Tiểu Kim khẽ ho một tiếng, “Mình cũng xem.”
Ba bọn chúng cùng hội cùng thuyền, Tiểu Mộc vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Không thành vấn đề, sẽ giúp mấy mở mang tầm mắt."
Tiểu Thổ nhỏ giọng hỏi: "Thế còn Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa thì ?"
Tiểu Mộc lườm nó: “Hai đứa đó thì bỏ qua , họ giữ miệng , thể để chủ nhân chúng lén xem sách truyện .”
Tiểu Kim và Tiểu Thổ gật đầu lia lịa: “Chắc chắn sẽ để lộ!”
Không xa đó, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa vẫn đang mải mê cãi , đuổi bắt , thấy kế hoạch "đen tối" của ba .
Tiểu Mộc thu dọn mớ rau, đó tập hợp tất cả các giấy . “Lại đây, chúng nấu bữa tối thôi.”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa lập tức ngừng cãi vã, ngoan ngoãn mang rau biệt thự.
Phó Kinh Nghiêu khẽ , "Mấy giấy thật thông minh và việc."
Lâm Khê liếc , giải thích: “Tiểu Kim luôn là đầu trong các trận chiến, Tiểu Mộc thì chuyên lo bếp núc, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa thì nghịch ngợm nhất hội, còn Tiểu Thổ là bảo bối cả nhóm cưng chiều.” Cô mỉm tiếp: "Có Tiểu Kim và Tiểu Mộc ở đây, chẳng cần lo lắng bất cứ điều gì."
“Tốt quá.” Phó Kinh Nghiêu dậy, "Để giúp một tay."
"Không cần , Tiểu Mộc nấu ăn ngon, họ hết mà."
Lâm Khê đưa tay kéo . Ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống, kéo dài bóng của cả hai, dần dần hòa quyện , tạo nên một khung cảnh ấm áp và tuyệt . Thật tiếc là v.ú Ngô ở đây để chứng kiến, nếu , bà nhất định sẽ ngừng bấm máy ảnh.
Sơn Thủy Biệt Thự.
Quản gia Lưu cầm một cuốn sổ nhỏ, điểm danh từng : "Chuyên viên tạo kiểu tóc, nhà tạo mẫu, chuyên viên trang điểm, stylist trang phục, nhà thiết kế, chuyên viên trang sức, chuyên viên lễ nghi, trợ lý, tài xế... đến đầy đủ ?"
Vú Ngô đếm , : "Tất cả đều mặt, chúng bây giờ gặp mợ chủ thôi."
Quản gia Lưu liếc chiếc đồng hồ Rolex sáng loáng cổ tay: "Bây giờ mới tám giờ, cứ để lát nữa hẵng qua."
Cả hai đầy ẩn ý: "Hê hê, để mợ chủ nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Vú Ngô vỗ trán: "Suýt nữa thì quên chuẩn bữa sáng! Tay nghề của chủ... thật là khó mà đánh giá nổi!" Bà xong liền vội vàng chạy đến Đế Cảnh Viên.
Chờ một lúc, Quản gia Lưu mới dặn dò : "Đây là đầu tiên mợ chủ tham dự một sự kiện chính thức, nhất định dốc hết sức , khiến mợ chủ vui lòng, chủ hài lòng."
Mọi đồng thanh hô lớn: "Quản gia Lưu, chúng hiểu ạ! Đảm bảo mợ chủ sẽ xuất hiện lộng lẫy, thu hút ánh !"
"Tốt! Hãy giữ vững tinh thần đó!"
Quản gia Lưu giơ tay lên, dứt khoát lệnh: "Thu xếp đồ đạc, chúng lên đường!"
Hai chiếc xe riêng chất đầy đồ đạc và chở theo những giao phó nhiệm vụ, nhanh chóng lăn bánh đến Đế Cảnh Viên.
Tại Đế Cảnh Viên, Vú Ngô chuẩn sẵn bữa sáng đơn giản. Bà nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cất tiếng gọi ấm áp: "Mợ chủ, dậy nào."
Cánh cửa bật mở, Lâm Khê mỉm chào: "Vú Ngô, bà đến ạ."
Vú Ngô đáp bằng nụ rạng rỡ, đôi mắt nheo thiện: "Mợ chủ, đêm qua ngủ ngon giấc ?"
"Cũng ạ." Lâm Khê liếc quanh phòng, khẽ hỏi: "Chỉ mỗi bà thôi ? Quản gia Lưu ạ?"
Đêm qua Phó Kinh Nghiêu dặn, Quản gia Lưu và Vú Ngô sẽ đến để hỗ trợ cô chuẩn cho sự kiện hôm nay.
Vú Ngô khẽ : "Quản gia Lưu sẽ đến ngay thôi, mợ chủ cứ dùng bữa sáng . Lát nữa sẽ bận rộn lắm đấy."
Thử một bộ lễ phục, trang điểm nhẹ nhàng... gì mà bận rộn đến thế chứ?
Lâm Khê ăn xong bữa sáng, kiên nhẫn đợi Quản gia Lưu.
"Mợ chủ, đến đây!"
Chưa thấy bóng , giọng của Quản gia Lưu vang vọng khắp hành lang. Ông lôi theo hai chiếc vali cỡ đại, mồ hôi lấm tấm trán, vội vã chạy .
Đặt vali xuống, ông thở phào một cái nháy mắt hiệu cho những cùng.
Chín lập tức xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, đồng thanh hô to.
Ba "Mợ chủ, chào buổi sáng!" vang lên dứt khoát, khí thế ngút trời.
Lâm Khê vẫn giữ nụ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lời: "Chào buổi sáng ."
Phong cách việc của Quản gia Lưu luôn độc đáo và phần khoa trương như . Giờ đây, cô cũng dần quen . Có thêm chút "nghi lễ" cho cuộc sống cũng chẳng hại gì.
Đoàn nở nụ tươi roi rói, để lộ tám chiếc răng trắng bóng, đồng thanh hô vang ba : "Cảm ơn mợ chủ!"
Lâm Khê khẽ đưa tay che mặt, cảm thấy ngượng.
Thôi , cô vẫn thể quen với phong cách chào hỏi đặc biệt . Làm nhân vật chính trong một cảnh tượng thế quả là quá đỗi lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-92.html.]
Lâm Khê hắng giọng, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "Không cần ba , một là đủ ."
"Được ạ." Quản gia Lưu vẫn giữ nguyên nụ đầy nhiệt huyết, hỏi : "Mợ chủ, chúng bắt đầu luôn nhé?"
"Được."
Nghe cô đồng ý, Quản gia Lưu liền phẩy tay. Chín răm rắp lệnh, nhanh chóng mở vali, lấy vô đồ đạc.
Lâm Khê chỉ liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy đau đầu vỡ tung. Chừng đó mỹ phẩm mà đổ hết lên mặt cô, chẳng cô sẽ biến thành một bức tượng sáp phủ đầy phấn son mất ?
Một nữ nhân viên mặc vest công sở, đẩy chiếc xe đẩy chất đầy khăn tắm và sữa rửa mặt đến gần cô, giọng điệu chuyên nghiệp: "Mợ chủ, để giúp cô chuẩn tắm rửa nhé."
Lâm Khê lộ rõ vẻ hoảng hốt, vội vàng xua tay: "Không , tự !"
Cô gần như ôm lấy chiếc xe đẩy, vội vàng chạy thẳng phòng tắm, nhanh chóng thành việc tắm rửa.
Lâm Khê bước , phòng khách giờ đây biến thành một studio thu nhỏ, ngập tràn lễ phục lộng lẫy, trang sức lấp lánh, mỹ phẩm cao cấp và giày dép đủ kiểu, tất cả đều sắp xếp gọn gàng đến kinh ngạc.
Vú Ngô đưa cho cô một cuốn album ảnh dày cộm, "Mợ chủ, mợ xem thích kiểu trang điểm nào ạ?"
Lâm Khê lật vài trang, nhưng thể phân biệt sự khác biệt. Trong mắt cô, tất cả các kiểu trang điểm đều chỉ chung một công thức: đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ và làn da trắng tì vết.
Cô khép cuốn sách , thở dài: "Tùy thôi."
Quản gia Lưu hiển nhiên đoán tình huống . Ông vỗ tay một cái dứt khoát, chín lập tức bắt đầu công việc theo đúng nhiệm vụ phân công.
Người thì tỉ mẩn trang điểm, thì cẩn thận phối đồ, thì khéo léo uốn tóc... Quá trình kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ ròng rã.
Lâm Khê buồn chán đến mức ngủ gật ghế từ lúc nào .
"Mợ chủ, đến giờ lễ phục ạ."
Vú Ngô nhẹ nhàng vỗ vai cô. Lâm Khê giật choàng tỉnh, vội vàng đáp: "À, , ạ."
Người con gái trong gương giờ đây trông thật tinh tế và lộng lẫy hơn hẳn. Mái tóc dài màu hạt dẻ uốn lọn bồng bềnh buông lơi phía , toát lên vẻ kiều diễm hút hồn, ẩn chứa chút nghịch ngợm đáng yêu.
Chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, họ biến hóa mái tóc của cô thành một diện mạo mới.
Vú Ngô hỏi thêm: "Mợ chủ, mợ ưng chiếc váy nào nhất ạ?"
Một hàng dài những chiếc váy lộng lẫy đủ kiểu dáng, màu sắc bày mắt, khiến Lâm Khê cảm thấy đầu càng thêm ong lên.
Cô đành nhắm mắt chọn bừa một chiếc váy dài màu tím nhạt nhanh chóng . Chiếc váy ôm lấy đường cong cơ thể, tôn lên làn da trắng muốt như tuyết và vóc dáng thướt tha, mềm mại của cô.
Lâm Khê xoay nhẹ một vòng gương, khẽ bĩu môi: "Ui, béo lên nhỉ?"
"Không béo chút nào, vặn lắm ạ." Vú Ngô ngừng buông lời ngợi khen, "Mợ chủ dáng thật sự , những đường cong đó, chủ lớn thấy chắc chắn sẽ thể rời mắt."
Lâm Khê chỉ im lặng, đáp lời.
Phạm Khắc Hiếu
Một chuyên gia trang sức đưa một chiếc vòng cổ màu tím lấp lánh, trong khi chuyên gia thời trang chọn sẵn một đôi giày cao gót cùng tông màu.
"Mợ chủ, mợ thử xem . Nếu ý, chúng sẽ đổi mẫu khác."
"Được thôi."
Lâm Khê kỹ mà trực tiếp xỏ chân giày.
Cô bước một bước, cả loạng choạng mất thăng bằng về phía , cứ thế ngã nhào vòng tay Phó Kinh Nghiêu.
Chết tiệt! Chuyên gia thời trang rõ ràng đang gài bẫy cô!
Giọng trầm ấm vang lên đỉnh đầu cô: "Em chứ?"
"Ha ha, , ạ." Lâm Khê vội vàng vững , gượng gạo, "Đôi giày cao quá, em quen, chắc là thêm vài bước nữa là sẽ quen ngay thôi."
"Nếu thoải mái thì đổi. Em cần cố quen với sự khó chịu ."
Phó Kinh Nghiêu đỡ cô xuống. Sau vài giây trầm ngâm, liền lấy một đôi giày bệt cùng tông màu từ kệ, đó quỳ xuống và tự tay giày cho cô.
Lòng bàn tay khẽ lướt qua cổ chân cô, khiến tim Lâm Khê đập loạn xạ, gò má ửng hồng.
Cô ngập ngừng : "À, em thấy dự tiệc đều mang giày cao gót, chỉ một em mang thì vẻ lịch sự cho lắm? Sẽ cho là thiếu tôn trọng ?"
"Tất nhiên là ." Phó Kinh Nghiêu ngẩng đầu, nhấn mạnh từng lời: "Vợ của , cần hài lòng bất cứ ai."
Bên cạnh, v.ú Ngô và quản gia Lưu thể giấu nổi vẻ phấn khích.
Vị chuyên gia thời trang quả nhiên đáng khen, chắc chắn bà sẽ thưởng nóng một khoản kha khá.
Cậu chủ đúng là tổng tài khác, câu chuẩn cần chỉnh, đúng chất bá đạo! Mợ chủ chắc chắn sẽ cảm động vô cùng.
Đây chính là một cảnh tượng trong mơ, cuối cùng bà chứng kiến phiên bản đời thực của "Chủ tịch bá đạo yêu ".
Aaaa!!!
Hai hò reo trong lòng, khóe miệng cứ thế ngoác rộng đến mang tai.