Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:55:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Thôi Ngọc khuyên nhủ: “Cứ thử xem, chẳng thiệt thòi gì .”

 

Ánh mắt A Nghiêu cương nghị: “Ta nhất định sẽ trở thành Phong Đô đại đế, tự tay sửa sổ sinh tử !”

 

Quả nhiên chứng minh rằng, Thôi Ngọc lầm . A Nghiêu việc gì cũng đến xuất chúng.

 

Khi còn tại thế, y là cửu ngũ chí tôn. Khi quỷ sai, y câu nhiều vong hồn nhất, trở thành thần linh trong thời gian ngắn ngủi nhất.

 

như y mong ước, địa phủ cuối cùng cũng chấp chưởng, còn Thôi Ngọc thì giải thoát, bật phá lên sảng khoái.

 

Song, kịp dứt tiếng , y một tin dữ.

 

“Ta tìm nàng, địa phủ giao cho ngươi.”

 

Nụ của Thôi Ngọc tắt lịm, cố kìm nén nỗi tức giận, nén lòng hỏi cớ sự.

 

A Nghiêu : “Nàng thể trở về, thể trở về...”

 

Thôi Ngọc nghiến răng mà đáp ứng: “Sớm sớm về. Ta sẽ mãi nhớ ngài, Phong Đô đại đế!!”

 

Phong Đô đại đế sẽ trở , một trăm năm, cùng lắm là hai trăm năm. Cố gắng chờ đợi .

 

Không ngờ, đợi đến năm trăm năm.

 

Có Thôi Ngọc trấn giữ địa phủ, A Nghiêu an tâm. Y tự nhảy vòng luân hồi, tìm kiếm bóng dáng sư phụ.

 

Cạc cạc cạc!

 

Một con quạ đen đậu cành cây, bộ lông đen tuyền hòa lẫn màn đêm u tối.

 

A Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt quỷ dị của y và con vật giao .

 

“Cạc cạc cạc! Cạc cạc!!”

 

Con quạ dường như khiếp sợ tột cùng, vội vàng giương đôi cánh, dốc lực bay thẳng lên trời cao.

 

Không thể để nó chạy thoát!

 

Mũi chân A Nghiêu khẽ điểm, hình y liền lao vút theo . Đầu ngón tay y sắp chạm đến bộ lông mượt mà .

 

Con quạ đột nhiên đổi hướng, đ.â.m sầm cây, tức khắc tắt thở.

 

“Quạ ngốc, ngốc nghếch hệt như sư phụ .” A Nghiêu nhỏ giọng trách: “Ngươi c.h.ế.t , đỡ tốn công tốn sức.”

 

Y nhặt con quạ lên, tiếp tục tiến về thời kế tiếp.

 

Linh hồn sư phụ vỡ nát thành trăm nghìn mảnh, hồn lực đủ để hóa thành hình , chỉ thể tồn tại dạng động vật thực vật.

 

A Nghiêu từng chứng kiến sư phụ hóa thành đá tảng, thành cỏ dại, thành quạ đen... Lần , sư phụ sẽ hóa thành thứ gì đây?

 

Đá rơi xuống sông, cỏ gió quật ngã, quạ gieo tự vẫn. Lần tới, sư phụ sẽ bỏ mạng ?

 

A Nghiêu khẽ thở dài, cất bước phố phường.

 

Thu sang là mùa gặt hái, phố xá đầy ắp hoa màu tươi . Dân chúng tấp nập mua bán, tiếng trò chuyện râm ran vang vọng.

 

“Năm nay mùa chứ?”

 

“Cũng tạm thôi. Lão sáu mươi ba tuổi , sức tàn lực kiệt. Bọn con trai con gái thì chẳng chịu lời, chẳng c.h.ế.t sẽ lên trời đọa xuống địa ngục nữa.”

 

“Phì phì, đừng những lời xúi quẩy.”

 

“Kẻ phàm trần ai chẳng ngày xuôi tay. Nghe lão phu nhân kể chuyện ở xóm bên rằng, c.h.ế.t sẽ hóa thành quỷ hồn, bước qua Hoàng Tuyền lộ, tới Quỷ Môn Quan trình diện, đó chờ Diêm La Vương xét xử, định đoạt phận lên trời xuống địa ngục.”

 

“Nghe như chuyện thật . Chẳng lẽ lão từng hạ phủ? Kể thử xem, Diêm La Vương rốt cuộc trông ?”

 

“Nghe đồn Diêm La Vương cực kỳ xí, lúc nào cũng đeo mặt nạ che kín. Ngài bốn mắt, tám miệng, mười sáu tay. Quỷ thấy thì hồn phi phách tán, trần gặp ắt hẳn tan xương nát thịt...”

 

A Nghiêu khẽ dừng bước, lặng lẽ lắng .

 

Hắn nào xí, cũng chẳng hề đáng sợ.

 

“Meo meo!!”

 

Một chú mèo con từ gầm bàn thoắt cái nhảy vọt , lao thẳng gã phàm nhân đang kể chuyện Diêm La Vương .

 

“Mèo hoang từ tới chứ?” Gã nọ ôm lấy bàn tay cào, túm cổ chú mèo xách lên. “Cái thời buổi , đến cả mèo hoang cũng dám bắt nạt ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-470.html.]

“Chà, chú mèo béo quá chừng, bắt một con rắn mà nấu canh thì đúng là tuyệt hảo.”

 

“Long hổ giao tranh, ắt hẳn bổ dưỡng vô cùng!”

 

Chú mèo dường như hiểu thấu lời chúng, sức vùng vẫy, kêu gào thảm thiết.

 

“Meo meo meo!!”

 

“Câm miệng!”

 

Gã nọ mất kiên nhẫn quát lên, giơ tay định tát, nhưng cánh tay chợt một lực lạ đánh bật .

Phạm Khắc Hiếu

 

Chú mèo tranh thủ chạy thục mạng, kẹp chặt đuôi, chạy ngoái đầu , e sợ kẻ sẽ đuổi theo.

 

Bỗng chốc, thể nó nhẹ bẫng, bốn chân lìa khỏi mặt đất. Dù chạy cũng thoát .

 

Meo... Chết chắc !

 

Chú mèo đầu, ánh mắt chợt va một cái sâu hun hút, run rẩy ngừng.

 

Kẻ thật đáng sợ.

 

A Nghiêu ôm chú mèo lòng, khẽ vuốt ve: “Ngươi chớ sợ, sẽ hại ngươi .”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Bàn tay lạnh tựa băng sương lướt qua lưng, chú mèo dựng hết lông lên, nhe bộ móng vuốt sắc nhọn.

 

Cảm nhận sự phản kháng, A Nghiêu càng ôm chặt hơn, mặc cho chú mèo cào xước, cắn đau đến mấy.

 

Với y, chút sức lực nào đủ để gây tổn thương.

 

A Nghiêu vỗ đầu chú mèo, bình thản trêu đùa: “Sư phụ mèo, cào đủ ?”

 

“Vẫn đủ , cứ về nhà cào tiếp.”

 

Chú mèo thể trốn thoát, đành giương cao đuôi, trong lòng hoảng sợ tột cùng.

 

A Nghiêu khẽ thở dài, rút linh hồn của vị sư phụ.

 

Xem đủ cả, nên hãy về địa phủ thôi.

 

Thôi Ngọc mỗi ngày đều đến điện Diêm La, ngóng trông Phong Đô Đại Đế hồi cung.

 

Hôm nay, điện Diêm La rốt cuộc cũng biến động.

 

Y phấn khích bước lên đón: “Lần , Đại Đế sẽ ở bao lâu?”

 

A Nghiêu đáp: “Đủ .”

 

Thôi Ngọc run rẩy vì kích động, vội vàng khải tấu tình hình: “Đại Đế mới là chủ nhân thực sự của địa phủ, tất cả đều giao cho ngài. Ta sẽ xin nghỉ vài hôm, ngao du sơn thủy...”

 

A Nghiêu khẽ ngắt lời: “Vẫn còn một bước cuối cùng.”

 

Thôi Ngọc truy vấn: “Chẳng đủ cả ?”

 

A Nghiêu chỉ đáp: “Vẫn cần một kiếp luân hồi nữa.”

 

Thôi Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện đơn giản vô cùng, Đại Đế cứ đưa tất cả linh hồn luân hồi cảnh, chờ một đời trôi qua, nàng sẽ trở về địa phủ trong phận quỷ, khi đó hai ắt sẽ tương phùng.”

 

“Ta thể chờ đợi thêm nữa, nhất định tìm nàng.” A Nghiêu chút do dự, liền dùng bước luân hồi đạo.

 

“Thôi Ngọc, hãy giúp thêm một nữa.”

 

“Địa phủ giao cho ngươi, yên tâm.”

 

Thôi Ngọc mắng chửi một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

 

Y từng nhiều chuyện về A Nghiêu, rằng đứa trẻ quả thực quá đỗi khổ sở.

 

Thôi , tạm thời hãy tin tưởng một nữa.

 

cũng tận mấy ngàn năm phụng sự, bớt trăm năm cũng nào sá gì.

 

Từ đó, mỗi ngày Thôi Ngọc đều đến điện Diêm La, ngóng trông trở .

 

“Phong Đô Đại Đế, mau trở !”

 

“Sao vẫn về?”

 

“Ta nghỉ ngơi!!”

 

Loading...