Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:55:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời quý độc giả tiếp tục lật trang để thưởng lãm bộ chương truyện!

 

Lâm Khê thở dốc trong vòng tay , cố gắng thốt lên: “Chàng nhẹ nhàng thôi… Thiếp từ tờ mờ sáng thức giấc để trang điểm, lỡ để ông bà nhận thấy thì e rằng sẽ khó coi…”

 

Chẳng đợi nàng dứt lời, cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở.

 

Trương Văn Tú vội vã đưa tay che mắt Phó Kiến Hoa, nụ gương mặt đông cứng : “Chúng … quả nhiên chẳng thấy gì cả.”

 

“Khụ khụ!”

 

Lâm Khê vội vàng nhắc nhở mặt nàng thẳng tề chỉnh .

 

Phó Kinh Nghiêu lau khóe môi nàng, cúi đầu nhận : “Là đến tìm Khê Khê, tất thảy đều là của .”

 

Phó Kiến Hoa kéo ngoài: “Nhanh , giờ lành sắp đến . Chú rể thể ở trong phòng cô dâu mãi .”

 

Trước khi rời , Phó Kinh Nghiêu ngoái đầu , chẳng thốt một lời, chỉ khẽ mấp máy ba chữ: “Đợi về.”

 

Vừa lúc hai khuất dạng, cả căn phòng chợt trở nên náo nhiệt hẳn lên khi một đám đông ào ạt tràn .

 

“Sư tỷ, đại sư, tiểu sư tổ, cung chúc hôn lễ!”

 

Lâm Khê ôm bó hoa tươi thắm, nở một nụ rạng rỡ: “Chư vị đến đông đủ.”

 

“Đệ tử Nguyên Thanh Quán thể vắng mặt trong ngày đại hỷ của tiểu sư tổ chứ.” Tịnh Nguyên đạo trưởng vòng quanh chiếc giường cất tiếng sảng khoái.

 

“Tiểu sư tổ, hôm nay thật sự diễm lệ vô song!”

 

Lâm Khê khẽ gật đầu, đáp lời: “Đa tạ lão nhân gia quá khen.”

 

Giữa đám đông, Khương Viện Viện chen lên phía , bưng theo một đĩa bánh: “Sư tỷ, dùng chút điểm tâm . Lát nữa bận rộn, e rằng chẳng còn thời gian rảnh rỗi .”

 

Lâm Khê dùng vài miếng, đó Khương Viện Viện lấy hộp trang sức, giúp nàng dặm son môi.

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng vung tay hô lớn: “Giờ lành sắp tới ! Nào, chư vị hãy cùng ngoài chắn cửa! Đòi hồng bao… Ồ nhầm, kiểm tra chú rể!”

 

Ngoài cửa.

 

Quý Hành xắn tay áo, tràn đầy khí thế: “Mấy tháng nay ngày nào cũng luyện tập, cánh cửa nhỏ cứ để lo!”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Một, hai, ba!”

 

Hắn lao tới, nhưng một luồng sức mạnh bí ẩn đẩy bật ngược trở . Hắn ngơ ngác , kêu lên: “Hả? Chơi gian lận ư!”

 

Phó Kinh Nghiêu xoa trán, khẽ bảo: “Ngươi tránh .”

 

Thôi Ngọc bước tới, đưa tay nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa lập tức mở toang.

 

Ngoại trừ hai , phàm nhân lẫn quỷ thần, ai thể sánh với sức mạnh pháp thuật của Thôi Ngọc.

 

Bên trong.

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng thốt lên kinh ngạc: “Uy lực … Bên tiểu sư tổ há chẳng cao nhân trợ giúp ?!”

 

Thôi Ngọc và Hắc Vô Thường sừng sững hai bên cửa, lạnh lùng tựa hai vị thần giữ cổng.

 

Đạo trưởng cảm nhận luồng lạnh thấu xương, kìm mà rùng một cái:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-458.html.]

“Hai vị đây là…?”

 

Thôi Ngọc khẽ mỉm .

 

Hắc Vô Thường vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng băng giá.

 

Quý Hành vội vàng lấy một xấp hồng bao để xoa dịu bầu khí, giấu nổi vẻ vui sướng tột độ: “Ha ha, chúng thắng , ha ha ha!”

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng nhận lấy hai phong hồng bao, lớn tiếng hô: “Mau, ngoài thôi!”

 

Chư vị theo ông ùa , căn phòng trở về vẻ yên tĩnh vốn .

 

Phó Kinh Nghiêu ung dung tiến đến bên giường, bế vị giai nhân của lên. Khóe môi khẽ cong, niềm hân hoan ánh rõ gương mặt.

 

“Khê Khê, nàng sẵn sàng chăng?”

 

Lâm Khê khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh như : “Ta sẵn sàng.”

 

Tiếng pháo hân hoan rền vang!

 

Đôi uyên ương chầm chậm bước giữa tiếng vỗ tay như sấm dậy, xuyên qua những lời chúc phúc chân thành từ bằng cố hữu, tiến biển hoa hồng rực rỡ muôn màu.

 

Nắng vàng ươm trải dài mặt đất. Muôn vàn đóa hồng đủ sắc rực rỡ lay động trong làn gió biển, tựa như ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy rực rỡ, bao giờ tàn.

 

Huyền Không đạo trưởng, vị chủ hôn đáng kính, cất lời rưng rức lệ: “Hôm nay quả là một ngày đại cát đại lợi… Ôi chao, lão đạo đây thực sự quá đỗi kích động… Đa tạ chư vị chẳng quản đường xa, tề tựu nơi hải đảo để chung vui…” Lời lẽ của ông càng lúc càng nghẹn ngào, chẳng thể kìm nén.

 

Dưới lễ đài, chúng khách ai nấy đều phấn chấn – kẻ hả hê, lệ nhòa mi, kẻ , đủ cung bậc cảm xúc.

 

Tiền Phú Quý nắm tay Trần Thanh Nghiên. Cô Thanh Thanh, Báo Kim Tệ, Điểu Phi Phi và Hùng Hạt Tử tụm thành một nhóm. Kỳ Văn Dã cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn mỗi bế một đứa trẻ.

 

Lê Trì và Kim Lý bay lượn trung. Tộc hồ ly Đông Bắc chạy nhảy đất. Giang Trì, Giang Tế cố nén nước mắt, còn Giang Đình vẫn lơ lửng một bên. Các bô lão nhiệt tình vỗ tay, tiểu tinh linh xếp hàng ngay ngắn thảm đỏ…

 

Lâm Khê cảm động đến mức vành mắt ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ: “Chư vị đều tề tựu, thật là một niềm hạnh phúc khôn xiết.”

 

Huyền Không đạo trưởng khẽ khàng chốt lời, giọng đầy trang trọng: “Kẻ trời, đất, phàm là ai thể đến đều hiện diện. Ngay cả Thiên đường và Địa ngục cũng đều thuận lòng tác thành cho hôn sự .”

 

“Thôi , lão đạo sẽ dài dòng nữa.”

 

“Chú rể, giờ đây thể hôn nương tử của .”

 

Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang vọng.

 

Cánh hồng nhung bay lả tả tựa mưa phùn.

 

Phó Kinh Nghiêu sang vị giai nhân bên cạnh, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và sâu lắng. Hắn chậm rãi thốt từng lời: “Khê Khê, yêu nàng.”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Thiếp cũng yêu , phu quân của .”

 

Lâm Khê kiễng nhẹ gót sen, đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn.

 

Ba ngàn năm đằng đẵng chờ mong, ba ngàn năm miệt mài tìm kiếm, cuối cùng cũng ngày tương phùng, tương ái, vĩnh viễn kề cận.

 

Trọn quãng đời còn , đôi phu thê sẽ bao giờ lìa xa.

 

Hơn cả thế, giờ đây họ là một gia đình ba viên mãn.

 

Loading...