Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:55:19
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời quý độc giả lật đến trang kế để tiếp tục bộ chương truyện!
Những ký ức khi ngất xỉu chợt xẹt qua tâm trí, Lâm Khê đột nhiên hoảng loạn, chật vật gắng gượng lên.
“Phó Kinh Nghiêu! Phó Kinh Nghiêu ?!”
Khương Viện Viện đỡ lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu sư tổ, chớ lo. Chàng đang ở phòng tĩnh dưỡng bên cạnh, các chỉ sinh tồn đều định.”
Lâm Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngón tay run rẩy: “Đưa gặp ! Ta gặp !!”
Khương Viện Viện vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu sư tổ, tỉnh, hãy nghỉ ngơi một lát hẵng …”
Lâm Khê đầu , trong mắt ngấn lệ: “Ngươi đang lừa . Phó Kinh Nghiêu rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Câu hỏi quả là khó đáp, Khương Viện Viện chỉ sang Vân Ngạn.
Vân Ngạn bình tĩnh : “Đưa tiểu sư tổ qua đó.”
Hắn hiểu rõ tính cách của tiểu sư tổ, giấu giếm ích gì, chi bằng đối mặt cùng tìm cách giải quyết.
Vân Ngạn mở cửa, dẫn đầu .
Khương Viện Viện đỡ Lâm Khê theo sát phía .
Bầy tiểu tinh linh cũng bám theo, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, như những cánh bông trắng muốt phủ kín cành cây, khiến cành gãy khúc khắc.
Tiểu Thổ dừng bước: “Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm, lớp tuyết mặt đất còn cao hơn cả .”
Tiểu Mộc thở dài: “Trời xanh cũng đang nhỏ lệ đấy.”
Tiểu Kim giục giã: “Mau chóng lên đường thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trận chiến khốc liệt kết thúc, tất thảy bọn họ đều kiệt sức ngã quỵ, phó mặc giữa cơn bão tuyết mịt mùng.
Tiểu Kim là tỉnh đầu tiên, phát hiện bản đang giường bệnh, liền vội vàng đánh thức những kẻ còn .
Chờ mong mỏi mòn, chủ nhân cuối cùng cũng tỉnh giấc, nhưng bảo bối… Ai !
Bảo bối, là bảo bối của chủ nhân, cũng là bảo bối của bọn , nhất định trở về!
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, một mảng tuyết trắng xóa đập tầm mắt, tiếng máy móc khắc khoải vang lên càng thêm chói tai, như khúc nhạc tang thương giữa thế gian.
Người nam nhân nhắm nghiền mắt, dung nhan an tịnh, khóe môi khẽ cong lên, tựa hồ đang chìm giấc ngủ say.
Nhìn bề ngoài, y chẳng khác gì phàm tục.
Lâm Khê chỉ cần lướt một nhận sự khác biệt. Linh hồn của Phó Kinh Nghiêu chẳng còn ở đây, giờ đây y chỉ còn một xác hồn.
Nàng gian nan cất lời: “Hắn ngủ say bao lâu ?”
Chúng nhân đều nín lặng.
Vân Ngạn đáp lời chân thành: “Đã ba ngày .”
“Tiểu sư tổ, lời Khương Viện Viện sai. Thân thể Tiểu sư tổ vẫn giữ chỉ sinh tồn định, thể tìm nguyên nhân hôn mê, song…”
Lâm Khê thấu tỏ: “Chẳng thể tỉnh giấc, chăng?”
Vân Ngạn gật đầu, hết lời trấn an: “Tiểu sư tổ hãy an tâm, bọn nhất định sẽ tìm phương kế.”
Tiểu Kim cất lời khuyên nhủ: “Chủ nhân chớ sầu, bảo bối nhất định sẽ tỉnh , y sẽ rời bỏ chúng .”
Tiểu Thủy cùng Tiểu Hỏa khẽ giật vạt áo Lâm Khê, cất lời: “Chủ nhân, nếu bi thương , cứ mặc sức trút . Bọn sẽ lau khô giọt lệ nóng hổi cho .”
Tiểu Mộc vỗ nhẹ đầu hai tiểu tinh linh : “Nếu chẳng an ủi thì hãy nín lặng.”
Những lời , Lâm Khê tựa hồ chẳng lọt tai, ánh mắt nàng chỉ lặng lẽ dừng dung nhan quen thuộc .
Thân thể còn đau đớn, nhưng trái tim thống khổ vô biên!
Phó Kinh Nghiêu mới rời ba ngày, mà tựa hồ ngàn năm trôi qua. Những ký ức đẽ, hạnh phúc lẫn thống khổ cứ quắt hiện về trong tâm trí nàng.
Ba ngàn ngày đêm, vượt qua ?
Còn nàng, dù chỉ một khắc cũng chẳng thể chịu đựng.
Lâm Khê xuống mép giường, đưa tay khẽ chạm lên dung nhan Phó Kinh Nghiêu, từ vầng trán dần vuốt xuống.
Hắn : “Khê Khê, ở nhà chờ trở về.”
Ba ngày qua, cớ gì vẫn ?
Phải chăng đang dối gạt ?
Lâm Khê cũng chẳng , tựa pho tượng đá vô tri.
Tiểu Thổ khẽ hỏi: “Chủ nhân quả nhiên trầm tĩnh?”
Tiểu Mộc lắc đầu: “Ngươi sai , đau khổ tột cùng, nước mắt cũng chẳng thể vơi. Chủ nhân đang ở bờ vực tan vỡ.”
Tiểu Thủy thì thầm: “Hoặc sẽ bạo phát trong câm lặng, hoặc sẽ c.h.ế.t lịm trong câm lặng.”
“Trái tim chủ nhân héo hon .”
Lời dứt, Lâm Khê bất ngờ bật dậy, phá cửa sổ nhảy vọt ngoài, động tác nhanh như chớp, dứt khoát vô cùng.
Mọi việc diễn quá đỗi đột ngột, chúng nhân trong phòng đều ngây dại thất thần.
Tiểu Kim kinh hoàng đuổi theo: “Chủ nhân, định chốn nào?!”
Tiểu Mộc lập tức tung dây leo, cùng kéo Tiểu Thổ, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa theo đó nhảy xuống.
“Chủ nhân! Chủ nhân!!”
Vân Ngạn rút kiếm c.h.é.m toang cửa sổ, đoạn cũng theo đó phóng xuống theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-455.html.]
Choang! Kính vỡ vụn vương vãi đầy đất.
Khương Viện Viện và Bạch Tu Viễn đưa mắt , phần ngỡ ngàng.
“Đây là tầng lầu thứ ba, nên nhảy chăng?”
Bạch Tu Viễn lắc đầu: “Cửa sổ vỡ cần tu sửa, phu quân của Đại tỷ cũng cần chăm nom. Bọn theo đó cũng chỉ thêm vô ích, chi bằng ở chờ đợi tin lành.”
Khương Viện Viện thở dài: “Thôi .”
Đại tỷ và vị Thống lĩnh, hẳn bình an mà trở về…
Cơn gió rét thấu xương, tuyết trắng bay lả tả.
Bầu trời u ám, tầng mây dày đặc ùn ùn kéo tới, che khuất vầng dương.
Ầm ầm—!!
Tiếng sấm vang trời.
Vân Ngạn ngước mắt, đôi đồng tử trợn tròn: “Đây nào sấm sét bình thường, mà là… Cửu Thiên Lôi Kiếp!”
Mỗi tia sét cáng đáng khí thế khai thiên lập địa, tương truyền, phàm ai vượt qua Cửu Thiên Lôi Kiếp ắt sẽ thành thần.
Song đó chỉ là lời đồn đãi, từng ai thực sự vượt qua Cửu Thiên Lôi Kiếp.
Vân Ngạn khẩn trương rống lên: “Tiểu sư tổ, toan gì thế?!”
Lâm Khê dung nhan gợn sóng, lạnh lẽo phán: “Vân Ngạn, tới gần, mau lui một bên.”
“Tiểu Kim!”
Tiểu Kim ngay lập tức lĩnh ý, dẫn dắt đám tiểu tinh linh biến thành một chiếc phi thuyền.
Lâm Khê ngước mắt bầu trời: “Khởi hành.”
Vân Ngạn chỉ đành trơ mắt họ chìm tầng mây u ám.
Ầm ầm! Thiên lôi cuồn cuộn giăng kín trung.
Lâm Khê mảy may sợ hãi, ung dung vươn tay bắt lấy một tia sét: “Giờ đây ngươi vẫn đánh ư?!”
Từ lòng bàn tay nàng phóng thích uy áp hiển hách, mang theo thần uy đế vương thể chống .
Đây chính là… thần lực!
Tia sét lập tức co rúm, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một viên cầu nhỏ xíu.
Lâm Khê lạnh lẽo răn đe: “Cút ngay!”
Viên sét nhỏ lập tức lăn tròn, co rúm bên cạnh Thiên Đạo, run rẩy thôi.
“Lão đại, mau tỉnh dậy! Kẻ địch đột nhập !”
Lâm Khê truy đuổi, dung nhan thâm trầm. Nàng với tay túm lấy một chiếc đuôi dài:
“Một con chuột lớn ư?”
Thiên Đạo mở mắt, thấy mặt nàng liền giật thót : “Kẻ phàm trần… đúng! Là ngươi!”
“Ngươi chẳng là nam nhân ? Cớ giờ hóa nữ?”
“Phong Đô Đại Đế truyền thần cách cho ngươi !”
Lâm Khê nắm chặt đuôi nó, quất qua quật : “Thì ngươi là một con chuột.”
Thiên Đạo vội cãi : “Ta chuột! Thiên Đạo vốn vô hình vô sắc, trong lòng ngươi nghĩ thế nào thì sẽ thấy thế đó.”
“Ồ? Trong lòng ngươi, là chuột ư?”
“Hừ hừ! Ngươi là ai ?”
Phạm Khắc Hiếu
Lâm Khê vỗ cái bốp lên đầu nó: “Là tà khí thượng cổ! Nhân quả kiếp kiếp của , ngươi chẳng định giải thích rõ ràng cho ?!”
Thiên Đạo khẽ chột , cặp mắt đỏ lòm đảo qua đảo , trông vô cùng gian xảo.
Lâm Khê nhổ phắt một cọng râu của nó: “Xấu xí đến mức nổi.”
Thiên Đạo đau điếng kêu oai oái, vội biến thành một con linh miêu vàng óng béo tròn, giọng ngọt xớt êm tai: “Ta đáng yêu thế ư?”
“Đừng hòng đánh lạc hướng! Ta rốt cuộc là ai?”
Thiên Đạo khẽ thở dài, từ tốn phân trần: “Vạn năm , thần ma giao tranh, thiên địa đại loạn. Ta nhận lẽ đó, bèn tạo nên nàng, nhằm diệt trừ tà ác, bình thiên hạ.”
“Có thể , tự phân tách một phần bản thể để hóa thành nàng.”
“Ta là mẫu của ngươi, mau gọi một tiếng ‘mẫu ’ cho thử xem nào.”
Lâm Khê lập tức vung quyền giáng xuống: “Ngươi giáng lôi kiếp xuống ! Khiến chịu đủ giày vò! Hồn phách tan biến!!”
Thiên Đạo rên rỉ: “Nàng sinh là để diệt trừ tà ác, cùng nó đồng quy vu tận, chính là sứ mệnh của nàng.”
“Không ngờ Phong Đô Đại Đế thành thần, còn giáng cho một trận, nhất quyết thu hồi hồn phách của nàng, khiến tà khí cơ hội .”
“Nàng tái sinh, mà nảy sinh tình cảm phàm trần, thật khiến giận đến sôi máu!”
“Đứa con nghịch ngợm, chỉ cần răn đe vài ắt sẽ điều.”
Lâm Khê cất tiếng gọi to: “Tiểu Kim!”
“Chủ nhân, chúng con tới đây!”
Các tiểu tinh linh tức khắc vọt tới, hai đứa giữ chặt tay, hai đứa kiềm chặt chân, một đứa thì ghì c.h.ặ.t đ.ầ.u Thiên Đạo.
Thiên Đạo phẫn nộ rủa mắng: “Các ngươi cũng là nghịch tử bất hiếu!!”
“Không đúng, là nghịch tôn bất hiếu!”