Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:55:12
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời chư vị độc giả tiếp tục theo dõi bộ chương truyện đây!
Bạch Tu Viễn sắc mặt nghiêm nghị: "Bởi vì đây là Thất Tinh Trận, mà là Thất Tinh Sát Trận."
"Nam Đẩu chủ sinh, Bắc Đẩu chủ tử. Thất Tinh thể kéo dài mạng sống, nhưng cũng thể đoạt mạng ."
"Kẻ lập trận lấy cả thành trì nhiên liệu cho Thất Tinh Đăng, ý đồ hủy diệt thành."
Khương Viện Viện nguyền rủa: "Khốn kiếp! Tên khốn nào tàn độc đến thế?!"
Bạch Tu Viễn cau mày: "Dùng Thất Tinh Sát Trận để nhốt tất cả sinh linh trong thành, kẻ lập trận ắt sẽ gánh chịu phản phệ nghiêm trọng, thậm chí tan thành tro bụi. Cớ hành động như ?"
Vân Ngạn hỏi: "Làm để phá trận?"
Bạch Tu Viễn chỉ lên trời: "Đánh đổ Thất Tinh Đăng."
"Nói cách khác, chọc thủng bầu trời!"
Khương Viện Viện giơ ngón giữa, khí thế bừng bừng thốt lên: "Tên khốn hãy đợi đấy, đây sẽ lật nhào cả trời đất !!"
"Đừng buông lời ngông cuồng như nữa."
Bạch Tu Viễn áp tay lên tai , vẻ mặt phức tạp: "Phía đông và phía tây thành trì đều xảy sự cố ác quỷ tấn công dân chúng. Phía nam thì xuất hiện năm con lệ quỷ."
Vân Ngạn lập tức lệnh: "Chúng tức khắc đến phía Nam, bắt lũ lệ quỷ."
"Tuân lệnh, đội trưởng!"
Ba vội vàng lao về phía Nam, đường liên tục chạm trán hàng tá oán quỷ cùng ác quỷ.
Khương Viện Viện điên cuồng rung chuông: "Ôi trời! Đế Kinh quỷ vây hãm, lũ quỷ sai ở Địa Phủ đang cái trò gì ?!"
"Lục Lục, bên trái!"
"Lục Lục, bên !"
"Lục Lục, cứu !!"
Cổ trùng Vương Lục Lục bất lực thở dài: "Chủ nhân, quả là vô dụng. Đêm nay cúng cho bản vương mười gói mì cay, may mới xoa dịu nỗi lòng ."
Khương Viện Viện : "Đánh xong lũ quỷ , sẽ tìm ngay mười con độc xà cho ngươi."
"Không! Hai mươi con!"
Lúc , tại Địa Phủ.
Dòng sông Vong Xuyên cuồn cuộn như nước sôi trong vạc, nước sông màu m.á.u vàng trào dâng, nơi dòng nước chảy qua, vạn vật đều khô héo, chút sinh cơ.
Huyền Không đạo trưởng rống lớn: "Nguy to ! Người xưa câu: Vong Xuyên cuộn sóng, Quỷ Môn đại khai, lệ quỷ trốn chạy."
"Những kẻ giam nơi tầng Địa Ngục thứ mười tám, mỗi tên hung đồ đều đồ sát ít nhất một vạn sinh linh. Chúng gặp thì giết, gặp quỷ thì nuốt chửng."
Thôi Ngọc tái mặt: "Ba ngàn năm nay Địa Phủ từng xảy biến cố. Cớ gì hôm nay như ?"
Hắc Vô Thường trầm ngâm suy tính: "Địa Ngục do thần lực tạo thành, dẫn đường, quỷ bên ngoài khó bề xâm nhập."
Hai vị quỷ sai , đồng thanh : "Có nội gián!"
Huyền Không đạo trưởng khẽ rùng : "Kẻ nào thể qua mắt ba vị đại nhân Địa Phủ mà thâm nhập tầng Địa Ngục thứ mười tám đây chứ?"
"Đừng phí lời nữa, mau bắt quỷ."
Hắc Vô Thường tay cầm khóa câu hồn, bay vút lên dòng Vong Xuyên cuồn cuộn, mỗi cú quăng đều câu một con lệ quỷ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôi Ngọc theo sát phía , tay cầm bút phán quan, giữa trung hai chữ to: Dừng !!
Đám quỷ đang chạy trốn tựa như điểm huyệt, giữ nguyên tư thế, nhúc nhích.
Thôi Ngọc thêm hai chữ to: Báo danh!
Chúng quỷ xếp hàng thành hàng lối, từ trái qua , rõ ràng, vẻ mặt đờ đẫn gọi tên .
"Một, Trương Tam."
"Hai, Lý Tứ."
"Ba, Vương Ngũ..."
Phạm Khắc Hiếu
Phán quan động thủ, lập tức định cục diện hỗn loạn.
Y ánh mắt nhanh chóng lướt qua một lượt: "Ta ở trấn thủ nơi , chúng ngươi hãy xuống tầng mười tám Địa Ngục thăm dò tình hình, bắt kẻ nội gián ."
Hắc Vô Thường cầm khóa câu hồn, phóng thẳng xuống.
Huyền Không đạo trưởng thu thần sắc đùa cợt, trở nên nghiêm nghị, đầu dặn dò: "Đệ tử, hãy dẫn phu quân và hài tử ở với Tiểu Ngọc Ngọc."
Lâm Khê khẽ từ chối: "Sự tình cần mau chóng giải quyết."
Huyền Không đạo trưởng gật đầu: "Đệ tử, thôi."
Ngay khi đặt chân tới tầng mười tám Địa Ngục, tiếng giao tranh kịch liệt vang lên.
Hắc Vô Thường đang ác chiến với một bóng đen.
Huyền Không đạo trưởng cầm khóa câu hồn, chẳng chút chần chừ xông lên, la lớn: "Phạm , tới đây tương trợ!"
"Hắc Bạch Vô Thường, thiên hạ vô song!"
"Nội gián, mau đầu hàng!!"
Hai khóa câu hồn kết hợp , phóng luồng âm khí cường đại, nhằm thẳng bóng đen .
Tí tách! Tí tách! Máu tươi vương vãi, khí nồng nặc mùi tanh tưởi.
Huyền Không đạo trưởng thốt lên kinh ngạc: "Há chẳng là nhân loại ! Trong Địa Ngục duy chỉ một kẻ phàm nhân, chính là Thanh Ô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-448.html.]
Lâm Khê lấy mảnh vỡ trong cơ thể Thanh Ô, Huyền Không đạo trưởng tạm giam ngục dưỡng thương, định bụng ngày mai sẽ thả về nhân gian.
Tiểu tử quả đúng là nội gián, thật ẩn quá kỹ lưỡng.
Huyền Không đạo trưởng vô cùng tức giận, nghiến răng ken két, tiến lên: "Đáng ghét! lầm tại , trông nom cẩn thận tiểu tử !"
Khóa câu hồn móc thẳng hồn phách, thâm nhập sâu linh hồn.
Thanh Ô hét lên cầu cứu: "Ta buông bỏ tà đạo theo chính nghĩa từ lâu, ... á!"
Gã thể thể khống chế, chỉ đành trơ mắt dùng tay nắm lấy khóa câu hồn.
Kế đó, tay đứt lìa.
Rồi , đầu cũng đứt lìa.
Thanh Ô: ???
Đây là tình cảnh gì?
Ta đang ở ? Ta là ai?
Dù thủ cấp rời khỏi cổ, Thanh Ô vẫn thể cử động, từng bước lao thẳng tới bóng đen với tốc độ kinh hồn.
Huyền Không đạo trưởng kìm la lớn: "Đệ tử, cứu với!"
Lâm Khê khẽ liếc sư phụ với ánh mắt chán ghét, kéo ông lưng, tung một đạo phù chú.
Ầm!
Thanh Ô đổ gục xuống đất, thể ngừng co giật.
Huyền Không đạo trưởng kinh hãi kêu lên: "Thủ cấp rơi xuống, mà vẫn thể nhúc nhích, chẳng lẽ là yêu xà biến hóa thành chăng?"
Lâm Khê khẽ xuống: "Cho tử mượn khóa câu hồn một chốc."
"Được." Huyền Không đạo trưởng lập tức đưa khóa câu hồn tới.
Lâm Khê tay đỡ lấy, kéo một luồng khí u ám.
Dung mạo mơ hồ, chỉ thể thấy rõ một nốt ruồi lệ, yêu mị ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.
Lâm Khê khẽ bóp một cái, luồng khí bạo liệt.
Huyền Không đạo trưởng nghi hoặc hỏi: "Đây là vật gì nữa?"
Lâm Khê giải thích: "Là Dracula, phân của kẻ đầu tổ chức. Hắn bám víu Thanh Ô, trộn tầng mười tám Địa Ngục."
"Chính vì mảnh vỡ che giấu khí tức của Dracula, chúng mới thể phát hiện sự tồn tại của ."
Thanh Ô mà thể bật thành tiếng.
Thích Không đặt mảnh vỡ thể gã, kẻ đầu nhét phân .
Gã chẳng lẽ chỉ là một cái thùng chứa vật rẻ mạt ?
Thanh Ô định cử động, nhưng phát hiện đầu và tứ chi lìa khỏi .
Gã chỉ thể trơ mắt đảo , đầu đau như ngàn vạn búa tạ giáng xuống, cảm nhận rõ ràng mạng sống đang dần tan biến từng chút một.
Nửa sống nửa chết, thật quá đỗi kinh hoàng.
Thà rằng ban cho gã cái c.h.ế.t .
Thanh Ô khó khăn thốt lên: "Cầu xin chư vị... câu hồn ... !"
Huyền Không đạo trưởng gật đầu đáp lời: "Ngươi cần lên Cơ quan Đặc biệt chịu khổ, cứ ở Địa Ngục, tránh ba kiếp luân hồi vất vả, mong sớm ngày đầu thai chuyển kiếp."
Thanh Ô: Ta xin đa tạ quý vị!
Hắc Vô Thường bỗng : "Ta rà soát ngục giam, vài lệ quỷ thừa cơ trốn thoát, cần mau chóng truy bắt chúng trở về."
Huyền Không đạo trưởng than vãn: "Người c.h.ế.t vốn nhiều, giờ lệ quỷ còn quấy nhiễu, sợ rằng bảy ngày bảy đêm cũng chẳng lúc ngơi nghỉ."
Hắc Vô Thường đáp: "Đừng than vãn nữa. Nếu để lệ quỷ hoành hành nhân gian, oan hồn c.h.ế.t thảm ắt sẽ còn nhiều hơn bội phần."
"Đi thôi!"
Hắc Vô Thường đóng cửa Địa Ngục, bay thẳng về phía sông Vong Xuyên.
Huyền Không đạo trưởng cũng lập tức bám theo, chiếc khóa câu hồn trong tay lắc lư ngừng.
Lâm Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y , bước nhanh theo .
Phó Kinh Nghiêu chỉ là một phàm nhân, chứng kiến cảnh quỷ thần lượn bay qua như , e rằng khó tránh khỏi kinh hãi tột độ.
Tất cả những chuyện đều vì nàng mà sinh, khiến lâm hiểm cảnh .
Lâm Khê cảm thấy cần trấn an : "Chàng đừng sợ, ở đây, ắt sẽ bình an vô sự. Lệ quỷ vốn chẳng gì đáng sợ cả."
Phó Kinh Nghiêu siết chặt bàn tay nàng, giọng mang theo vài phần tự tin:
"Khê Khê cứ an tâm, Địa Phủ ắt sẽ chuyện gì ."
Lâm Khê gật đầu, nhưng lòng vẫn thắc mắc, tại thể chắc chắn đến thế?
Nàng còn đang suy nghĩ thì một âm thanh chói tai cùng chấn động dữ dội bất chợt xé toang sự tĩnh mịch. Từ xa, nàng thấy sư phụ với gương mặt hoảng hốt tột độ.
"Đồ nhi! Chuyện lớn !"
Huyền Không đạo trưởng bước với tư thế uốn éo, loạng choạng, dáng điệu thoạt trông nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự hoang mang tột độ.
Lâm Khê giơ tay đỡ lưng lão: "Sư phụ là Bạch Vô Thường, ngài ơn giữ chút phong thái chứ."
"Ta đắn nổi!" Huyền Không đạo trưởng chỉ tay về phía sông Vong Xuyên, giọng run rẩy: "Nhìn kìa!"