Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:55:04
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Khê , liền kéo A Nghiêu thẳng một mạch.

 

Dưới chân núi, chúng dân chen chúc, cúi sát mặt đất, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

 

Cả già lẫn trẻ nhỏ, ai nấy đều gầy guộc xanh xao, gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu.

 

A Nghiêu kinh ngạc:

 

“Bọn họ đang ?”

 

Lâm Khê đáp:

 

“Tìm kiếm dã thái.”

 

Tiểu Đồng bổ sung:

 

“Năm nay hạn hán kéo dài, mưa thuận, ruộng đồng thất bát, bách tính đói kém, thuế má chồng chất, ít c.h.ế.t vì đói.”

 

Vị lão nhân kích động thưa:

 

“Quán chủ, đến .”

 

Vài nâng lên những cọng dã thái tươi xanh:

 

“Quán chủ, xin dâng lên . Cảm tạ bảo vệ núi Nguyệt Hàn suốt những năm qua. Đáng tiếc, ông trời bức ép chúng , triều đình cũng dồn chúng bước đường cùng.”

 

Lâm Khê đỡ lấy vị lão nhân, ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ bi thương:

 

“Qua năm nay sự sẽ khá hơn. Trong rừng núi đang yêu quái xuất hiện, mong hãy cẩn trọng.”

 

“Đa tạ quán chủ nhắc nhở.”

 

Vị lão nhân đặt duy nhất một quả dã quả đỏ tươi tay A Nghiêu, thành khẩn :

 

“Chúc nhị vị bình an trở về.”

 

A Nghiêu cầm quả dã quả đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay, chút bối rối, thế nào:

 

“Sư phụ, quả …”

 

Lâm Khê lạnh nhạt :

 

“Cứ ăn .”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

A Nghiêu tuy rõ lý do, song vẫn ngoan ngoãn theo. Dã quả miệng, vị đắng chát lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.

 

“Đắng quá…”

 

Lâm Khê ngước mắt trời, khẽ than:

 

“Thứ quả dại là lương thực duy nhất của họ, mà họ nhường cho ngươi.”

 

A Nghiêu gãi đầu, ngập ngừng đáp:

 

“Họ… giống những kẻ .”

 

Linh Khê chậm rãi :

 

“Chẳng thể vì một mà phủ nhận tất thảy. Thiên hạ đều là con dân, chỉ là những kẻ đang chịu khổ mà thôi.”

 

“Việc trừ yêu diệt ma là trách nhiệm của Nguyên Thanh Quán, còn trách nhiệm của ngươi là cứu giúp bá tánh.”

 

A Nghiêu dường như tỏ tường:

 

“Vâng, từ nay về , sẽ cùng sư phụ trừ yêu diệt ma, cứu khổ cứu nạn.”

 

Tiểu Đồng hớn hở giơ tay:

 

“Thêm nữa! Ba chúng sẽ cùng hành tẩu thiên hạ, trừ yêu diệt ma, cứu giúp bách tính.”

 

Linh Khê khẽ mỉm , bước sâu rừng núi.

 

Trời dần tối, trong rừng thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu kỳ quái, lúc thì giống tiếng sói hú, lúc như tiếng hổ gầm.

 

Linh Khê cảm nhận một luồng khí âm sát cực mạnh đang bao trùm khắp núi Nguyệt Hàn. Nàng bấm tay tính toán, gương mặt dần trở nên nghiêm trọng.

 

Luồng khí mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, kích thích các cảm xúc tiêu cực trong lòng : sợ hãi, oán hận, giận dữ, dục vọng, khát máu, hối tiếc, tham lam, đố kỵ và cả sự hủy diệt.

 

Linh Khê cắn đầu ngón tay, lấy m.á.u giữ tỉnh táo.

 

Nàng ngoảnh đầu , còn thấy bóng dáng A Nghiêu và Tiểu Đồng nữa.

 

 

A Nghiêu bước từng bước, bất chợt nhận sư phụ biến mất.

 

Hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng áo trắng quen thuộc , miệng ngừng gọi:

 

“Sư phụ! Sư phụ! Người ở ?”

 

Núi rừng yên ắng, chỉ tiếng gọi của vọng trong trung.

 

A Nghiêu lo lắng đến mức nước mắt chực trào.

 

Hắn thật vô dụng, ngay cả theo sát sư phụ cũng .

 

Nếu sư phụ gặp chuyện gì... thì đây?

 

Không, sư phụ chắc chắn sẽ gặp chuyện.

 

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hàng trăm ý nghĩ điên cuồng lướt qua trong đầu. A Nghiêu hét lớn, tiếng gọi vang vọng khắp nơi:

 

“Sư phụ! Sư phụ!!”

 

Không rõ bao lâu, cuối cùng cũng thấy một giọng , quen thuộc lạ lẫm:

 

“A Nghiêu, cứu ...”

 

Là sư phụ!

Phạm Khắc Hiếu

 

A Nghiêu lập tức đuổi theo âm thanh , chạy một hang động tối om.

 

Bên trong hang càng sâu càng thấy quái dị.

 

“A Nghiêu”

 

Giọng mềm mại tựa sợi tơ mỏng, kéo sâu trong bóng tối.

 

Trên vách đá treo hai ngọn nến, ánh sáng mờ ảo chiếu lên một hình quyến rũ, dáng vẻ yêu kiều, ánh mắt mê hoặc tựa sương khói.

 

“A Nghiêu đây nào mau đây”

 

A Nghiêu lặng, dám tin mắt .

 

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt , nhưng khí chất khác biệt.

 

Trước đây, sư phụ thanh cao tựa thần tiên, giờ yêu mị tựa hồ ly.

 

Nàng khẽ động, chiếc váy lụa mỏng trượt xuống, lộ làn da trắng nõn như tuyết, vòng eo mảnh mai đủ để một bàn tay ôm trọn.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-441.html.]

 

Xuống thêm chút nữa... Không thể tiếp!

 

Đây là sư phụ!

 

A Nghiêu vội dời ánh mắt, hai tai đỏ ửng, giọng lắp bắp:

 

“Sư... sư phụ, ... ở đây... và ăn vận thế ...”

 

“A Nghiêu, mau cứu ...”

 

Nàng giơ cánh tay trắng muốt lên, cắn nhẹ môi đỏ, ánh mắt đau đớn nhưng cũng đầy mê hoặc, khiến khỏi mềm lòng.

 

Toàn A Nghiêu nóng bừng, như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.

 

Hắn chạy đến ôm lấy sư phụ, hôn lên đôi môi đỏ mọng , xé rách chiếc váy lụa mỏng phiền toái .

 

Không! Đây là sư phụ!

 

A Nghiêu nghiến răng, tự tát mạnh một cái, ép tỉnh táo khỏi dục vọng cấm kỵ.

 

Nàng khẽ rên một tiếng, kéo thấp chiếc váy xuống chút nữa, giọng mềm mại như tơ:

 

“A Nghiêu, nhanh lên... Cứu lấy sư phụ... Ngươi đành lòng sư phụ gặp nguy ?”

 

“Mau đến đây, nhanh lên...”

 

A Nghiêu từng bước tiến tới, ánh mắt dần trở nên mơ màng:

 

“Sư phụ... Người thể chết...”

 

“Phải , đây nào...”

 

Nàng khẽ ngả , nụ đắc ý hiện rõ đôi môi rực rỡ. Nàng đưa tay ôm lấy nam tử mặt, giọng ngọt ngào quyến rũ tựa hồ lạc tiên:

 

“A Nghiêu, ngươi lòng với sư phụ ?”

 

“Ưa... ưa...”

 

A Nghiêu ngây ngốc đáp lời, từ đầu đến chân đều đỏ bừng như lửa đốt.

 

Hắn là kẻ vô sỉ!

 

Hắn là kẻ đê tiện!

 

Hắn là kẻ đáng ghét!

 

Hắn ngờ dám lòng với chính sư phụ !

 

Nếu sư phụ tấc lòng , chắc chắn sẽ tha cho .

 

A Nghiêu bỗng chốc bừng tỉnh, dùng sức đẩy mạnh phụ nữ mắt:

 

“Ngươi sư phụ! Sư phụ tuyệt đối sẽ như thế !”

 

“Yêu nghiệt, lập tức cút !”

 

Thân ảnh yêu kiều của phụ nữ tan biến, đó là dung nhan thanh lệ quen thuộc. A Nghiêu kinh hãi tột độ, suýt chút nữa thốt lời từ tận đáy lòng.

 

“Sư phụ, con mạo phạm , xin tha thứ...”

 

“An tĩnh.” Linh Khê khẽ giải thích: “Ngươi và Tiểu Đồng tà vật mê hoặc, lạc chốn ảo cảnh.”

 

“Ngươi thấy điều gì?”

 

A Nghiêu dám cất lời, chỉ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

 

Linh Khê truy vấn thêm, nàng lay tỉnh Tiểu Đồng đang ở cạnh, khẽ dặn dò:

 

“Chớ để tà vật nhiễu loạn tâm trí.”

 

Tiểu Đồng liền phá lên:

 

“Ha ha, tà vật chẳng thể mê hoặc , bởi thấy Nguyên Thanh Quán hóa thành đạo quán mạnh nhất thiên hạ, Quán chủ trở thành vị thần duy nhất đời, và thỏa sức ăn thật nhiều chân gà .”

 

Linh Khê khẽ :

 

“Ngươi quả thật chỉ mỗi chuyện ăn uống.”

 

Tiểu Đồng thản nhiên đáp lời:

 

“Ta ưa thích mỹ vị, ưa thích Nguyên Thanh Quán, và càng ưa thích Quán chủ.”

 

Vừa đến chữ “ưa thích”, A Nghiêu lập tức nghĩ đến hình ảnh sư phụ trong ảo cảnh ban nãy, khuôn mặt đỏ bừng như gấc.

 

Hắn thầm nhận , lòng mang sư phụ, ôm lấy , thậm chí còn ...

 

Quả đúng là nghịch thiên chi cử, đại nghịch bất đạo!

 

A Nghiêu siết chặt hai nắm đấm, dám ngẩng mặt lên.

 

Linh Khê khẽ ho vài tiếng, đó dặn dò cả hai đồ cùng xuống núi.

 

Tiểu Đồng liền hỏi:

 

“Quán chủ, chúng tìm nữa ư?”

 

Linh Khê khẽ lắc đầu, đôi môi nàng nhợt nhạt đến lạ:

 

“Vật quá đỗi kỳ quái, hôm nay tạm thời dừng tại đây.”

 

A Nghiêu nhận thấy sự bất thường, vội vã hỏi:

 

“Sư phụ, thương ư? Chuyện gì xảy ?”

 

“Không gì đáng ngại.”

 

Linh Khê giải thích thêm, liền cất bước xuống núi. Song, mỗi bước chân nàng càng thêm nặng nề, dáng vẻ thanh thoát khi chẳng còn.

 

A Nghiêu cảnh tượng mà lòng đau như cắt xé, rõ sư phụ chắc chắn thương.

 

Nàng , tự nhiên cũng chẳng dám truy vấn thêm lời nào.

 

Linh Khê cố gắng lê bước vài dặm, đầu óc choáng váng như mộng ảo.

 

Khi nãy, tà khí từ tà vật tỏa âm sát chi khí ngập trời, nàng vận dụng hết linh lực trong cơ thể để chống đỡ, chịu nội thương hề nhỏ. Trên đường tìm kiếm A Nghiêu và Tiểu Đồng, nàng bất ngờ đụng độ một đám yêu quái dày đặc, khiến ngoại thương càng thêm chồng chất.

 

Linh Khê đưa tay day nhẹ vầng trán, tựa cây cổ thụ mà thở dốc.

 

A Nghiêu đỡ lấy nhưng dám tùy tiện chạm , cuối cùng đành hạ tay xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ:

 

“Kính thưa sư phụ, xin hãy nghỉ ngơi chốc lát.”

 

Linh Khê nghỉ ngơi trong chốc lát, đó liền :

 

“Tà vật vẫn còn quanh quẩn núi, trời sắp tối , chúng cần nhanh chóng trở về đạo quán.”

 

Tiểu Đồng liền thỉnh cầu:

 

“Quán chủ, để con cõng về.”

 

“Không cần .” Linh Khê thẳng dậy, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.

 

Loading...